Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ thạch thất chỉ đơn giản là đá xếp chồng lên nhau mà thành, dưới sức mạnh cực lớn, từng hòn đá của thạch thất đều bắn lên tám Ưng Kị trên không trung.
Khí thế đánh xuống của Mạnh Hà Lương và những người khác chợt thay đổi, đồng thời phải dùng chiến binh để phá nát những hòn đá lao tới.
Họ đều thuộc cảnh giới cấp tướng cao cấp, thực lực của từng người đều rất mạnh mẽ, từng luồng huyền khí vung ra trong tay đánh nát những hòn đá, nhưng họ cũng gần như bị ép phải xuống khỏi lưng Ưng Kị, dáng vẻ trông rõ nhếch nhác, duy nhất chỉ có Mạnh Hà Lương là thoải mái một chút.
“Các ngươi muốn giết bản Vương sao?”, Vương Cửu Trọng đứng phía dưới ngước nhìn Mạnh Hà Lương và những người khác sâu xa mà nói.
Dương Ân, Khỉ Gầy và Tiểu Man đang đứng bên cạnh hắn ta có thể nhìn thấy Vương Cửu Trọng uy vũ thế nào, cảm nhận hơi thở của hắn ta, trên khuôn mặt đều lộ ra một vẻ đầy khao khát.
“Đây chính là phong thái của Vương giả sao?”, Dương Ân thầm nghĩ.
Hắn đang nghĩ, nếu mình có sức mạnh khủng khiếp như thế, liệu có thể quét sạch hoàng triều Đại Hạ, có thể khiến Vương hầu phải kiêng dè hắn không?
Vết thương trên người hắn ta đã khôi phục bảy, tám phần nhờ vào tác dụng dưỡng thương của địa nguyên tuyền, hơn nữa lại tăng thêm bốn thạch lực, cách võ binh đỉnh cấp một thạch lực mà thôi, có thể nói là tiến bộ rất nhanh.
Còn về Tiểu Man, tuy xuất thân thấp kém nhưng cô ta cũng hiểu rõ, nếu có thể sở hữu bản lĩnh vượt nóc băng tường, võ nghệ cao cường thì sẽ có năng lực tự bảo vệ tốt hơn.
“Ta muốn chăm chỉ tu luyện Bát Man Tiên quyết, ta muốn mạnh mẽ hơn cả thiếu gia, như thế thì ta có thể bảo vệ cho thiếu gia!”, Tiểu Man thành thực hạ quyết tâm nói.
“Các người muốn giết bản Vương?”, sau khi Vương Cửu Trọng được uống địa linh tuyền hàng thật thì đã khôi phục được một phần sức mạnh, hơi thở Vương giả đã không còn kém như lúc ở trong đàn tế máu nữa. Hắn ta đối diện với mấy trăm người cùng tám Ưng Kị trên không trung nhưng không hề có chút sợ sệt.
Đôi mắt tàn bạo của hắn ta liếc về đám người Mạnh Hà Lương, khiến đám ưng yêu đang bay buộc phải hạ độ cao xuống không ít.
“Ta là Mạnh Hà Lương, tam thống lĩnh của Phi Ưng Kị, hoàng triều Đại Hạ, không biết tên huý của các hạ là gì, vì sao xuất hiện ở trong sơn ngục này?”, Mạnh Hà Lương từ trên lưng Phi Ưng nhảy xuống, chắp tay nói với Vương Cửu Trọng.
“Người không có tư cách biết tên huý của bản Vương, đưa người của ngươi cút đi. Nếu không bản Vương cũng không ngại biến các người thành huyết thực!”, Vương Cửu Trọng nở nụ cười mang vài phần nguy hiểm.
“Khẩu khí của các hạ hơi quá rồi đấy, cho dù ngươi có thực lực Vương giả, nhưng với tình trạng trước mắt thì có vẻ là không tốt lắm nhỉ!”, Mạnh Hà Lương cau mày nói.
“Vậy các ngươi cứ thử rồi biết!”, Vương Cửu Trọng gằn giọng nói.
Lúc này, Liệt Phong chợt lên tiếng: “Tai hoạ hố máu chính là do ngươi gây ra đúng không?”
“Ngươi đang chất vấn bản Vương sao?”, Vương Cửu Trọng từng mắt nhìn Liệt Phong. Ánh mắt đó như có vũ khí giết người sắc bén, khiến Liệt Phong đường đường thuộc cảnh giới cấp tướng cao cấp mà cũng không chịu nổi. Khiến lão ta như bị điện giật mà ngã xuống khỏi lưng sói xám.
Mạnh Hà Lương và bảy người khác bỗng chốc kinh hãi, dù có ngu đến đâu thì cũng có thể đoán được người đang đứng trước mắt tuyệt đối không phải là Vương giả bình thường, ít nhất cũng đạt thực lực Vương giả trung cấp trở lên. Nếu không thì sao đã thê thảm như vậy rồi còn có thể đả thương võ sĩ cảnh giới cấp tướng. Thực lực này, không phải ai cũng có được.
“Tất cả mọi người tản hết ra, đừng làm cho vị đại nhân này bực bội thêm nữa!”, Mạnh Hà Lương quả quyết hạ lệnh.
Sau khi ông ta vừa dứt lời thì những người khác như được ân xá, nhanh chóng rút lui.
Liệt Tử Anh không quan tâm đến thể diện, vội vàng cút đến chỗ xa nơi này.
“Vị thúc thúc này chạy nhanh thế làm gì, ở lại lại nói chuyện chút đi!”, ánh mắt Dương Ân sắc bén, nhìn Liệt Tử Anh rồi mới móc mỉa gã ta một câu.
Liệt Tử Anh bị doạ tới mức hồn bay phách lạc, chỉ hận mình không có thêm hai chân để cút đi cho nhanh.
Còn sắc mặt của phó ngục như Liệt Phong thì cũng như nhà có người chết, trong lòng sợ hãi đến tột độ.
Bạch Mi Ưng Vương là một trong 10 cao thủ mạnh nhất của hoàng triều Đại Hạ 100 năm trước, là một đại thống lĩnh một đoàn Phi Ưng Kị, sớm đã lui về ở ẩn dưỡng già. Đến nay, chỉ sợ thực lực của ông ấy đã đạt tới đỉnh cao, đến hoàng thượng đương triều gặp còn phải gọi một tiếng “thầy”, đủ để thấy vị Bạch Mi Ưng Vương này là người có địa vị thế nào.
Vị Vương giả như bộ xương bọc da trước mắt đã dám cuồng ngôn như thế, tạm chưa bàn tới thật giả, nhưng ít nhất phần khí phách này cũng tuyệt đối không phải là người mà họ có thể đắc tội. Cho dù vị này đã nuốt bao nhiêu tính mạng của lính gác ngục thì so với ảnh hưởng của Vương giả mà nói, họ có là cái đinh gỉ gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.