Chương trước
Chương sau
Ưng Kị Đại Hạ là một cách gọi Kị binh với tốc độ cao.
Bọn họ phụ trách việc do thám, phòng cháy hoặc chiến đấu trên không.
Có tổng cộng 365 Ưng Kị và mỗi người có thực lực thấp nhất là cấp tướng.
Đại thống lĩnh của Ưng Kị nằm trong bảng xếp hạng 50 người giỏi nhất hoàng triều Đại Hạ, cảnh giới cấp Vương, được phong là Hầu tước.
Trong các chức quan của Đại Hạ thì Vương tước là lớn nhất rồi đến Hầu tước, Bá tước và Tử tước. Để trở thành Hầu tước thì đều là những người thuộc số lượng rất ít.
Có thể thấy Ưng Kị có địa vị quan trọng ở Đại Hạ cỡ nào.
Nhà ngục Lang Yên hiện giờ xuất hiện tám Ưng Kị, tám người nam nữ khí thế phi phàm đang cưỡi trên lưng chim ưng.
Trên đầu bọn họ có mũ sắt, mặc chiến giáp, phía sau là các chiến binh, khí thế kinh người, cực kỳ uy võ.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt thâm sâu nhìn về sơn ngục.
Người đàn ông trung niên lẩm bẩm: “Cái nơi rừng thiêng nước độc này đúng là hợp để nhốt tội phạm!”
Ông ta là Mạnh Hà Lương, không chỉ là thống lĩnh trong nhóm tám Kị mà còn là thống lĩnh đứng hàng thứ ba trong Ưng Kị, trước đó là đại thống lĩnh và nhị thống lĩnh, ông ta chỉ còn nửa bước nữa là đến cảnh giới Vương giả.
Lúc này, bọn họ nhận được lời xin cứu viện của sơn ngục, bèn phi đến đây.
Bọn họ đều là tinh anh trong hàng ngũ Ưng Kị, tự tin có thể giải quyết vấn đề nơi đây.
Tám ưng sải cánh, gió thổi điên cuồng!
Tám con chim ưng hạ cánh xuống, đá bay cát nhảy, thanh thế phô trương.
Đám cai ngục trong sơn ngục đều cảm nhận được, phó ngục Liệt Phong là người đầu tiên ra đón: “Cung nghênh Mạnh thống lĩnh giá lâm!”
Liệt Phong cung kính với Vạn Thiên Long cỡ nào thì giờ cung kính với Mạnh Hà Lương y hệt như vậy.
“Phó ngục Liệt không cần phải hành đại lễ như thế đâu, ông báo tin như thế, Hoàng thượng vội vàng bảo ta tới đây cứu trợ, ngăn lang yêu. Mau đưa chúng ta đến cái hang tà ma đó đi!”, Mạnh Hà Lương nói ngắn ngọn.
Liệt Phong lộ ra thần sắc khó xử: “Bẩm Mạnh thống lĩnh, cái hang tà ma đó… hình như đã bị xóa xổ rồi”.
“Là sao?”, Mạnh Hà Lương chau mày hỏi.
“Mời Hà thống lĩnh đi theo ta, chúng ta vừa đi vừa nói”, Liệt Phong làm tư thế mời.
Mạnh Hà Lương khẽ gật đầu, sau đó dẫn bảy người thủ hạ đi theo Liệt Phong vào khu 8.
Trên đường đi, Liệt Phong kể lại chuyện ở hang máu cho Mạnh Hà Lương.
Mạnh Hà Lương nghe đến hang máu đột ngột biến mất thì thần sắc trở nên khó coi. Bọn họ phi từ ngàn dặm đến đây cơ mà.
“Phó ngục Liệt, trong thư cấp của ông chỉ nói trưởng ngục Vạn và phó ngục Triệu đã gặp nạn, mà hố máu đó tồn tại một bí mật Vương giả. Giờ ông lại bảo ta là trưởng ngục Vạn thoát chết, tà ma đã biến mất, ông chơi ta à!”,Mạnh Hà Lương đi đến trước hố máu, trừng mắt, bất mãn nói với Liệt Phong.
Mạnh Hà Lương đến đây vì bí mật Vương giả trong hố máu, nhưng giờ lại bảo hố máu đã biến mất, không còn gì nữa.
Ông ta không tức sao được? Ông ta chỉ thiếu chút nữa là lên cấp Vương, nhưng giờ lại đi một chuyến không công, sao có thể không giận?
Liệt Phong đổ mồ hôi lạnh, lão ta không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Lúc này, cai ngục khu 8 Liệt Tử Anh đi ra, khom người nói: “Bẩm đại nhân, lúc cái hố máu này sụp xuống thì đã có người sống đi ra. Ta nghi ngờ là bọn họ đã có được bí mật Vương giả”.
Mạnh Hà Lương nhướng mày hỏi: “Là kẻ nào, mau đưa ta qua đó”.
Liệt Tử Anh lộ ra vẻ mặt khó xử: “Kẻ này là một phạm nhân, nếu đại nhân gọi thì hắn chắc chắn sẽ đến, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì, mau nói!”, Mạnh Hà Lương quát lên.
“Nhưng mà hắn có mối quan hệ không tầm thường với trưởng ngục. Lúc trưởng ngục lâm vào nguy hiểm thì chính hắn đã cứu trưởng ngục ra ngoài. Sự thật là thế nào thì Tử Anh không rõ, nhưng Tử Anh đã tra ra lai lịch của người đó rồi. Hắn chính là Dương Ân, con trai của Bá tước Dương Trấn Nam. Sau này vì đắc tội quận chúa mà cả nhà bị tiêu diệt, còn hắn thì bị đưa vào trong sơn ngục này, phạt tù 10 năm”, Liệt Tử Anh đáp.
“Hóa ra là tên nhóc làm náo loạn cả Hoàng thành năm xưa”, Mạnh Hà Lương lẩm bẩm rồi nói với Liệt Tử Anh: “Lập tức dẫn nó qua gặp ta, dù trưởng ngục Vạn có ngăn cản thì ta cũng sẽ thay ngươi gánh vác”.
Liệt Tử Anh vui mừng đáp: “Rõ, ta sẽ đưa hắn đến ngay”.
Liệt Tử Anh đã gai mắt Dương Ân từ lâu, sau khi biết tình trạng của Dương Ân thì càng không khách sáo với Dương Ân nữa. Gã ta muốn Dương Ân chết.
Chỉ một tội phạm nho nhỏ mà dám mạo phạm gã ta, có chết cũng đáng.
Liệt Phong thấy Mạnh Hà Lương khẽ mỉm cười thì giật thót một cái, lão ta cứ cảm thấy có điều không lành.
Vạn Thiên Long bị khí huyết sát tàn phá, lại bị trọng thương, suýt nữa chết trong hố máu.
Giờ được cứu ra, lại mượn ngọc trừ tà cùng các loại thuốc trị thương nên đã khôi phục chút huyết sắc, nhưng tình trạng vẫn không quá ổn định.
Nếu như không điều dưỡng một khoảng thời gian thì sẽ khó mà khỏe lại hẳn được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.