Chương trước
Chương sau
"Đại ca, ta yếu lắm. Nghe nói tên đó không kém Rết bao nhiêu đâu!", Khỉ Gầy nói.
"Rết đã bị ta đánh chết rồi, chỉ một tên Bối Ty nhỏ nhoi cũng có thể làm huynh khiếp sợ, sau này huynh làm sao có thể trở thành lão đại của toàn bộ nhà ngục khu này hả?", Dương Ân bất mãn trợn mắt nhìn Khỉ Gầy.
Khỉ Gầy nghe xong liền nắm chặt tay nói: "Đại ca nói đúng, ta không nên nhát gan như vậy, ta không sợ chết, ta sợ Bối Ty làm cái gì chứ, ta chỉ sợ huynh phải mất mặt".
“Thắng thua là chuyện thường tình, chẳng có gì đáng sợ!”, Dương Ân xem thường nói.
Ngay sau đó, hắn liền bắt đầu cùng Khỉ Gầy so tài, coi như là đang dạy cho Khỉ Gầy kỹ thuật đánh nhau, ngay cả Tiểu Man cũng muốn đi ra ngoài, lại bị Dương Ân kêu ở lại xem.
Tiểu Man ngoan ngoãn thu mình vào một góc, nhưng Tiểu Hắc đã tiến về phía cô ta và liếm tay Tiểu Man một cách trìu mến, lắc mông một cái rất đáng yêu, cô ta liền ôm nó lên ngực, khẽ vuốt ve bộ lông của nó, tâm tình đột nhiên cũng cảm thấy tốt hơn.
Cô ta không biết rằng trong mắt Tiểu Hắc đang tràn đầy sự ngạc nhiên.
Tài năng tu luyện của Khỉ Gầy quả thật là tốt, sau khi Dương Ân luyện với hắn ta, chưa đầy một ngày sau, Khỉ Gầy đã có thể luyện thành thức thứ nhất - mây đen che trời. Đến nỗi Dương Ân phải nhìn Khỉ Gầy bằng một cặp mắt khác xưa, đúng là một kì tài võ thuật bẩm sinh.
"Nếu Khỉ Gầy được sinh ra trong hào môn, hắn ta nhất định sẽ có thể phát triển một cách đáng sợ", Dương Ân ngạc nhiên tự nhủ.
Khi trời đã về đêm, Dương Ân và Khỉ Gầy không phải ra ngoài, một số ngục nô trong tù đã đổi thức ăn cho họ.
Dương Ân đương nhiên sẽ không quên chia cho Tiểu Man một phần.
Lúc này Dương Ân mới nhận ra Tiểu Man đã có thứ khác trong tay, sau khi hắn nhìn thấy rõ ràng, liền kinh ngạc hỏi: "Tiểu Man, ngươi... linh chi trong tay ngươi lấy ở đâu ra?"
Linh chi là tiên dược có thể sánh với đan dược, nhưng linh chi trước mặt không lớn, tuổi còn kém nhiều so với nửa thân huyết sâm mà hắn có được, tuy nhiên đối với người bình thường ăn vào vẫn là một vị thuốc đại bổ, người luyện võ hay binh lính ăn vào cũng đều có thể cải thiện rất nhiều sức lực.
Tiểu Man run rẩy nói, "Cái này... cái này là của chó con cho nô tì".
Cô ta vội vàng đưa linh chi cho Dương Ân, sợ Dương Ân nổi giận, ngay cả khi cô ta không biết gì, thì cô ta cũng đã từng nghe nói rằng linh chi là một cây thuốc đáng giá ngàn vàng.
“Ẳng ẳng!”, Tiểu Hắc ở trong tay Tiểu Man sủa lên mấy lần, nhẹ nhàng gặm lấy góc áo trên tay của Tiểu Man, tỏ ý bảo cô ta không được đưa cho Dương Ân.
“Tiểu Hắc, ngươi còn giấu đồ tốt gì, còn không mau đem ra đây”, Dương Ân cầm linh chi của Tiểu Man, nhìn vào mắt Tiểu Hắc nói.
Hắn cho rằng Tiểu Hắc chính là kho dược liệu, quả hạnh nhân, huyết sâm cùng linh chi hiện tại đều không rõ từ đâu được nó mang ra, nói không chừng còn có thể tiếp tục tìm ra một số dược liệu tốt, chuyện này đối với hắn mà nói là vô cùng quan trọng.
Tiểu Hắc sủa mấy tiếng, lại đảo mắt, co vào trong ngực Tiểu Man, không để ý tới Dương Ân.
Tiểu Man hiền lành khẽ vuốt ve bộ lông của Tiểu Hắc rồi dịu dàng nói: "Chó con, nếu người còn có dược liệu tốt gì thì cứ mang ra cho ngài ấy đi, nếu không có thì ta liền đem linh chi này đưa cho ngài ấy, dù sao ta giữ nó cũng rất lãng phí".
“Đúng là cô bé hiền lành hiểu chuyện”, Dương Ân thầm khen ngợi trong lòng.
"Ẳng ẳng...", Tiểu Hắc sủa lên liên tục vì bất mãn.
Tiểu Man lại đưa linh chi trong tay của mình cho Dương Ân một lần nữa, Dương Ân xua tay và nói: "Linh chi này ngươi giữ lại đi. Ngươi bé nhỏ như hạt đậu vậy, nên ăn thêm đồ bổ để phát triển tốt một chút".
Mặc dù linh chi là đồ tốt, nhưng hắn cũng không thể cướp từ tay một người hầu, điều này sẽ làm tổn hại đến địa vị Tử tước của hắn.
Hơn nữa, hiện tại hắn đã tìm ra cách tăng thực lực nhanh hơn, có lẽ không cần ngoại vật trợ giúp, hắn cũng có thể tiến bộ.
Thấy Dương Ân không lấy linh chi của Tiểu Man, Tiểu Hắc mới nằm yên.
Dương Ân không hiểu sao Tiểu Hắc lại gần gũi với Tiểu Man như vậy, không nhịn được mà bật cười mắng: "Đồ chó con háo sắc!"
Tiểu Hắc liền nhảy qua để cắn Dương Ân.
"Ây, Tiểu Hắc, ngươi định giết chủ nhân sao? Ta là chủ nhân của ngươi!"
"Ngươi mau buông ra, nếu không ta không khách khí với ngươi nữa đâu nhé".
"Thôi bỏ đi, vì ngươi đã cho ta huyết sâm, nên bản Tử tước sẽ không so đo với ngươi, sau này ngươi ở cùng Tiểu Man, đừng có mà đi theo ta".
...
Dương Ân đường đường là một Tử tước, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ bị chó cắn, nên cảm thấy vô cùng bi thương.
Ngày thứ hai, Khỉ Gầy rất thảm, luyện với Dương Ân lại bị đánh liên tiếp, điều này buộc Khỉ Gầy phải đột phá sức mạnh lên tới năm thạch lực, một trận thăng lên cảnh giới võ binh trung cấp.
"Được rồi, đã đến lúc giải quyết cái tên Bối Ty đó rồi", Dương Ân nói với Khỉ Gầy.
“Ta có thể đánh thắng hắn ta, đánh đến mức răng của hắn ta rụng hết xuống đất!”, Khỉ Gầy tự tin vung xà beng nói.
Hắn ta cảm thấy mọi đau đớn mà hắn ta đã phải chịu trong hai ngày qua, nhất định phải cho Bối Ty nếm thử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.