Khối nguyên liệu đổ thạch thô thứ nhất của Phí Vô Ứng giải ra ngọc thạch Băng Chủng, điều này khiến cho sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi.
Cho dù là Trương Lệ Anh cũng là vẻ mặt ngưng trọng, ngay cả nàng cũng không có nhất định nắm chắc hai khối nguyên liệu đổ thạch mình chọn giải ra sẽ được ngọc thạch tốt hơn của Phí Vô Ứng.
Nhưng mà sau khi khối ngọc thạch được giải ra, mọi người lại là đại kinh.
Đây là một khối ngọc thạch giống như viên gạch, dài đến 10cm, rộng 6,7 cm, dày 3,4 cm.
Mặc dù không thể nói rất có góc cạnh, thế nhưng lại rất giống hình dạng viên gạch, hơn nữa ngọc thạch như thế, rất có thể là ngọc thạch hình thành từ tự nhiên rồi.
Giá trị của Băng Chủng ngọc thạch hình thành tự nhiên so với Băng Chủng ngọc thạch lớn khác cao gấp mấy lần.
Bên trong hội trường liền trở thành một mảnh xôn xao.
Ai có thể nghĩ đến, khối nguyên liệu đổ thạch thô thứ nhất của Phí Vô Ứng đã giải ra được Băng Chủng ngọc thạch hình thành tự nhiên?
Ba mươi sáu vị đại sư khác đều là hơi chau mày, tất cả mọi người cảm thấy áp lực, giá trị khối ngọc thạch này của Phí Vô Ứng rất có thể thể vượt qua tổng giá trị ngọc thạch giải ra từ ba khối đổ thạch mà họ chọn.
Gia Vệ càng là nhíu mày, những điều Phí Vô Ứng này nói trước đó xem ra thật sự không phải nói khoác, mà hắn có thực lực như vậy.
“Đệ tử Thạch vương quả thật rất mạnh a.” Gia Vệ cười khổ nói.
Hắn không thể nói là có lòng tin hay không có lòng tin, dù sao Gia Vệ cũng không xác định khối ngọc thạch mình chọn này cuối cùng có thể giải ra ngọc thạch hay không, có điều hắn cũng cảm thấy áp lực, nếu quả thật thua, mặt mũi của mình cũng sẽ khó nhìn rồi.
Nhìn Trương Lệ Anh, Gia Vệ cũng không nói gì, chỉ là tự nhiên cười.
Dù sao đây cũng không phải là phương diện sở trường của mình, thua thì thua.
Không đến một hồi, khối đổ thạch thứ hai cũng được giải ra, làm người khác lại chấn kinh là khối đổ thạch dĩ nhiên cũng giải ra Băng Chủng phỉ thúy ngọc thạch, có điều khối Băng Chủng phỉ thúy ngọc thạch này chỉ có kích cỡ nắm tay trẻ sơ sinh, cùng khối Băng Chủng phỉ thúy ngọc thạch hình thành tự nhiên đầu tiên của Phí Vô Ứng không có cách nào so sánh được.
Máy giải thạch khởi động, sẽ không dừng lại.
Từng khối từng khối đổ thạch được giải khai, có người vui có người buồn, thế nhưng đến tận bây giờ giải ra hơn 30 khối đổ thạch, không có một khối đổ thạch nào có giá trị vượt qua khối đổ thạch đầu tiên của Phí Vô Ứng.
Cho tới bây giờ, mọi người gần như cũng không ôm hi vọng, đứng đầu tỉ thí đổ thạch rất rõ ràng là hội trưởng hiệp hội ngọc thạch lớn nhất thế giới Phí Vô Ứng.
Chỉ có điều ngay khi máy giải thạch vang lên thanh âm lần nữa, mọi người nhìn tình huống trên máy giải thạch đều sửng sốt.
“Pha-lê Chủng, dĩ nhiên ra Pha-lê Chủng.” Không biết là ai, ngay khi trong hội trường đang tương đối an tĩnh liền kêu to lên.
Những người đã nhận định ngọc thạch của Phí Vô Ứng có giá trị cao nhất đều sững sờ, chợt bỗng nhiên hướng về phía máy giải thạch nhìn lại.
Mấy người Gia Vệ cũng là như vậy, vẻ mặt biểu tình ngốc lặng.
Khối đổ thạch đầu tiên, dĩ nhiên thực sự có người đổ ra Pha-lê Chủng.
Ngay sau khi khối đổ thạch được giải ra toàn bộ, mọi người đều đồng thời chấn kinh, cũng đều hơi có chút thất vọng.
Khối Pha-lê Chủng ngọc thạch này cũng không nhỏ, cỡ nắm tay người thành niên, thế nhưng khối Pha-lê Chủng ngọc thạch này màu lục lại có chút ảm đạm, bằng không nếu như là loại đế vương lục Pha-lê Chủng mà nói, cho dù là ngọc thạch tự nhiên của Phí Vô Ứng, cũng sẽ bị giá trị của nó ném ra ngoài phố.
Có điều như vậy cũng đủ rồi.
Giá trị khối Pha-lê Chủng ngọc thạch này đủ để vượt qua khối Băng Chủng ngọc thạch tự nhiên của Phí Vô Ứng.
Tất cả mọi người nhìn về phía đại sư cùng công ty phía sau hắn giải ra khối pha-lê ngọc thạch này, mà ngay sau đó, Gia Vệ hai mắt ngưng lại.
Gia Vệ không nhận ra cái đại sư đổ ra pha-lê ngọc thạch kia, thế nhưng Gia Vệ lại biết công ty phía sau hắn là công ty nào.
Phía sau người đại sư, một khuôn mặt ngạo khí của đại biểu công ty tai to mặt lớn, khuôn mặt hắn cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang rất là giống nhau.
Người đại biểu công ty này chính là của công ty châu báu Tiểu Điền của Nhật Bản.
Gia Vệ dưới tình huống mình không thể chiến thắng so đấu, hắn không hy vọng chiến thắng nhất có ba người, thứ nhất là Phí Vô Ứng, thứ hai chính là công ty châu báu Tiểu Điền, thứ ba thì chính là Lương Dũng.
Mà bây giờ, đứng đầu đổ thạch, công ty châu báu Tiểu Điền cùng Phí Vô Ứng dĩ nhiên phân biệt đứng thứ nhất thứ hai.
Gia Vệ vẻ mặt trở nên ngưng trọng, hắn nhìn khối đổ thạch trong tay, không biết vì sao trong lòng lại đột nhiên nổi lên một trận tự tin.
Giống như khối đổ thạch này có thể làm mọi người giải thạch ra đều mặc cảm như nhau.
Có cảm giác như vậy, Gia Vệ lặng lẽ cười, tự nói: “Cũng tốt, các ngươi giải ra ngọc thạch càng quý giá, cuối cùng ta thắng so đấu thì được càng nhiều.”
So đấu đổ thạch, bên thắng có thể sở hữu tất cả ngọc thạch tham gia so đấu, đây đã là truyền thống.
Vì vậy khi so đấu đổ thạch, Phí Vô Ứng đã không nói ra, mà Gia Vệ là hỏi Trương Lệ Anh mới biết được.
Giải thạch tiếp theo chính là công ty của Lương Dũng.
Sau khi giải cũng dẫn đến trong hội trường một mảnh sôi sục, khối đổ thạch thứ nhất của bọn họ dĩ nhiên cũng giải ra Băng Chủng phỉ thúy ngọc thạch, nhưng so với Băng Chủng phỉ thúy của Phí Vô Ứng lại là không đủ để so bì.
Rất nhanh lại giải ra tiếp mấy khối đổ thạch, kém cõi nhất cũng là đản thanh chủng, tốt nhất là một khối nhỏ Băng Chủng, không có một khối ngọc thạch nào có thể đấu với Pha-lê Chủng của công ty châu báu Tiểu Điền.
Bây giờ chỉ còn lại hai phe chưa giải thạch, một phe là sư thúc Trương Lệ Anh, một phe chính là bọn Gia Vệ.
Rất nhanh một khối thạch nhỏ được mang lên máy giải thạch, đó là khối đổ thạch thứ nhất của sư thúc Trương Lệ Anh, trên khuôn mặt già lão không kinh không hỉ, cũng không có bị chuyện trước lúc đổ thạch ảnh hưởng tâm tư.
Rất nhanh khối đổ thạch được cắt ra 1/5, tất cả mọi người duỗi đầu nhìn lại, có điều mọi người đều là thất vọng lắc đầu, một đao cắt xuống cũng không có thấy lục.
Có điều bọn họ vẫn còn đều chờ mong, thanh danh của sư thúc Trương Lệ Anh tại Mianma là rất lớn, vì vậy những người này sẽ không tin khối đổ thạch này của ông ta sẽ thất bại.
Quả nhiên, dưới một đao tiếp theo, một điểm màu sắc xuất hiện bên trong khối thạch.
Đó là một vẻ màu đỏ, vẻ đỏ của máu, đỏ đến nỗi làm người ta cảm thấy chóng mặt.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, trong phút chốc trong lòng suy đoán, đây không phải là hồng quang, mà là huyết quang.
Vẻ mặt mọi người ngưng trọng, mãi cho đến khi miếng ngọc phỉ thúy được xuất ra hoàn toàn, trong hội trường vang lên một trận kinh hô.
Khối phỉ thúy này cỡ đầu trẻ con, màu sắc cực kỳ chói mắt, cũng không phải là loại phỉ thúy đỏ bình thường theo mọi người hiểu, mà là vẻ đỏ huyết, màu đỏ làm cho người ta hoài nghi bên trong phỉ thúy ngọc thạch có máu chảy trong đó.
“Huyết phỉ thúy, chính là huyết phỉ thúy trong truyền thuyết.” Không lâu sau, trong 36 đại sư có một đại sư kêu lên.
Mỗi một người đều lộ ra vẻ chấn kinh, có ít người biết một chút về huyết phỉ thúy truyền thuyết, mà cũng có một số người cũng không biết chút gì về huyết phỉ thúy.
Bất quá, ba mươi sáu người đại sư kia, ngay cả Phí Vô Ứng cùng Trương Lệ Anh cũng đều là vẻ mặt chấn kinh.
Mỗi một nghề, đều có một cấm kị, mỗi một nghề, đều có một ít truyền thuyết không tốt.
Nghề đổ thạch này, cũng có cấm kỵ, có truyền thuyết.
Mà lúc này, một số người nghĩ đến truyền thuyết, sắc mặt đều trắng bệch, toàn thân trở nên run rẩy.
Có điều, người đương sự lại không có biểu lộ gì, giống như vừa rồi, không có gì biến đổi cả.
Trương Lệ Anh lúc này nhìn về phía sư thúc của nàng, lão giả đó, đứng ở đó, một chút cũng không động, cho dù là chính mình đổ ra huyết phỉ thúy, cũng căn bản không có ý lo lắng gì.
“Khối phỉ thúy ngọc thạch này rốt cục có truyền thuyết gì?” Gia Vệ lông mày hơi nhíu, hắn đương nhiên thấy trên mặt một số người vẻ sợ hãi, thậm chí có người rời khỏi đây, không biết đi đâu.
Trương Lệ Anh nhíu mày, lại nhìn sư thúc cách đó không xa, lúc này mới nhìn Gia Vệ, nói: “Trong truyền thuyết huyết phỉ thuyết là oán khí của sinh linh hình thành, sinh linh chết oan, ngưng tụ oán khí, máu trong thân không cần, ngưng tụ trong ngọc thạch, trở thành huyết phỉ thúy, mà nếu có người đổ thạch đổ ra huyết phỉ thúy, thì đại biểu rằng mạng sống của người này sắp chấm dứt, người xem huyết phỉ thúy xuất thế, cũng sẽ bị liên lụy.”
“Chuyện mê tín cũng có người tin?” Gia Vệ cười nhạt một tiếng nói.
Truyền thuyết như vậy, phần lớn trên thế giới đều chỉ là mê tín, có cái gì có thể tin được đâu.
Nhưng Gia Vệ lại là nhíu mày, mọi người, thậm chí có tới bảy, tám phần người trên mặt đều lộ ra vẻ kiêng kị, hiển nhiên là tin tưởng cái truyền thuyết kia.
“Mê tín hay không mê tín, ta không thể giải đáp cho ngươi, có điều trong lịch sử đổ thạch, chuyện như vậy không phải chỉ xảy ra một lần.” Trương Lệ Anh tiếp tục nói, chỉ một truyền thuyết, nhiều người tất nhiên sẽ không tin tưởng, thế nhưng nếu như quả thật sự tình như vậy đã xảy ra, thì phải làm cho người ta kiêng kị.
“Lịch sử giới đổ thạch đã xảy ra sự tình như vậy?” Gia Vệ sửng sốt, lông mày lại nhíu chặt hơn.
Có điều chỉ chốc lát sau, Gia Vệ lại cười nhạt một tiếng.
Chỉ cần sự tình dính dáng tới “đổ”, đều có chút dựa vào vận khí, nghe thiên mệnh cùng một số sự tình mê tín lưu truyền, mà người tham gia “đổ” cũng đều tin tưởng không nghi ngờ. Sự tình phát sinh trong lịch sử giới đổ thạch, có lẽ chỉ dùng hai chữ “tấu xảo” (trùng hợp) liền có thể giải thích được, thế nhưng nhiều người thường mê nhập vào trong đó, nhận định một kết quả, liền sẽ không chịu đón nhận thêm kết quả khác.
“Đừng nói với ta ngươi cũng tin tưởng truyền thuyết hư vô mờ mịt này nhé?” Gia Vệ đối với Trương Lệ Anh hỏi.
Trương Lệ Anh liếc mắt nhìn Gia Vệ, chợt nhìn về phía huyết phỉ thúy trên máy giải thạch mà công nhân giải thạch không dám đụng vào, nàng cũng không có trả lời Gia Vệ.
Có một số việc, không chỉ là hai đáp án “tin” và “không tin”, giống như vấn đề của Gia Vệ lúc này, mặc dù thoạt nhìn chính là chỉ có hai đáp án này, nhưng Trương Lệ Anh lại trả lời không được.
“Cực phẩm huyết phỉ thúy, đây nhưng là trân bảo trăm năm hiếm thấy, khối đổ thạch giải ra ngọc thạch giá trị nhất, nghĩ chính là khối cực phẩm huyết phỉ thúy giá trị tối cao này rồi.” Ngay sau đó, Phí Vô Ứng đi tới trước máy giải thạch, thực tiếp đem miếng huyết phỉ thúy trên máy giải thạch cầm lấy, cái huyết phỉ thúy kia được ánh nắng chiếu vào phản ra huyết hồng sắc quang mang, chiếu rọi trên tay Phí Vô Ứng, trên tay hắn giống như tràn đầy máu đỏ tươi.
Rất nhiều người đều kinh hô lên, nếu nói độ ít ỏi, huyết phỉ thúy so với Lão Khanh Pha-lê Chủng còn rất ít hơn, thậm chí có thể so với Pha-lê Chủng đế vương lục, thế nhưng truyền thuyết huyết phỉ thúy, lại làm cho rất nhiều người không dám tiếp xúc huyết phỉ thúy, cái này vô hình chung làm giá trị của huyết phỉ thúy thấp đi.
Chỉ có điều, người với người có quan điểm khác nhau, đối với những người khác mà nói, truyền thuyết huyết phỉ thúy không chỉ làm giá trị huyết phỉ thúy thấp đi, ngược lại càng làm giá trị huyết phỉ thúy cao lên.
(mấy cái băng chủng, pha-lê chủng… là tên của phỉ thúy, ‘chủng’ ~ loại, băng chủng phỉ thúy ~ phỉ thúy loại băng…)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]