Chương trước
Chương sau
250 triệu đôla, cho dù là ở hội đấu giá nào, cũng là một cái giá trên trời làm người ta khó tin.

Mà hôm nay, cái giá trên trời này lại xuất hiện, mặc dù không có đạt tới dự liệu 500 triệu đôla của Gia Vệ, thế nhưng sau khi trải qua phân tích của Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh, Gia Vệ biết quyền kinh doanh mỏ khoáng này bán đấu giá được 250 triệu đôla đã là một cái giá cực kỳ cao rồi.

Không ai chịu ra giá thêm nữa, sau khi hội trưởng hiệp hội đổ thạch ra giá 250 triệu đôla, mấy công ty châu báu lớn trên thế giới kia đều từ bỏ việc cạnh tranh.

“Hắn gọi là Lauro Si, tên tiếng Trung là Phí Vô Ứng, tuổi cũng không lớn lắm, nhưng lại trở thành hội trưởng hiệp hội ngọc thạch lớn nhất trên thế giới.” Trác Thiến giới thiệu về người này, làm tổng giám đốc công ty châu báu, có một số người Trác Thiến phải biết, Phí Vô Ứng này là một trong số đó.

“Hắn không phải người Trung Quốc?” Gia Vệ nhướng mày, tên gia hỏa này làm cho người ta nhìn không ra là người Trung Quốc hay là người nước ngoài.

“Hắn là người Mianma, có điều nghe nói hắn cũng có huyết thống Trung Quốc.” Trác Thiến trả lời.

Gia Vệ gật gật đầu, không nói gì nữa, có điều hắn lại luôn có cảm giác kỳ quái.

Phí Vô Ứng này vóc người cường tráng so với Hỏa Thương cũng không kém, nhìn thế nào cũng giống như một tay đấm hoặc là vệ sĩ, làm cho bất kì ai sau khi nhìn thấy hắn đều không đoán được hắn dĩ nhiên là hội trưởng hiệp hội ngọc thạch lớn nhất thế giới.

“Vậy hắn mua mỏ khoáng là muốn tự mình khai thác?” Sau một lát, Gia Vệ liền lên tiếng hỏi tiếp.

Có điều Trác Thiến và Trương Lệ Anh cũng không trả lời Gia Vệ, mà là Phí Vô Ứng tự mình cho Gia Vệ đáp án.

Tại sau khi người chủ trì gõ ba tiếng búa, Phí Vô Ứng liền trực tiếp đi lên đài chủ tịch, tất cả mọi người đều vẻ mặt nghi hoặc nhìn người đàn ông cao tầm 1m9 này.

Phí Vô Ứng trên mặt mang theo vẻ tươi cười, dáng vẻ tươi cười này có cuồng ngạo, không hề cố kị, rất có một loại tự tin làm kẻ khác phải bội phục.

Giống như là bất cứ chuyện gì tại trước mặt hắn, đều chỉ là chuyện nhỏ.

Phí Vô Ứng cùng người chủ trì thương lượng chuyện gì đó, trên mặt người chủ trì xuất hiện vẻ khó xử, có điều rất nhanh người chủ trì đi ra phía sau hậu trường, không lâu sau người chủ trì lại trở lại đài chủ tịch, cho Phí Vô Ứng câu trả lời.

Phí Vô Ứng cười to một tiếng, liền đi tới cầm lấy micro, lấy Anh ngữ tiêu chuẩn nói: “Chắc hẳn mọi người cũng nhận ra Lauro Si ta, bây giờ ta mượn hội đấu giá lần này, muốn cùng các vị đổ thạch một lần, không biết các vị có thể có nhã trí này hay không?”

Không đợi người bên dưới lên tiếng, Phí Vô Ứng lại chỉ một ngón tay ra màn hình lớn phía sau, nói: “Người đổ thạch thắng lần này sẽ có được mỏ khoáng khai thác ra ‘cửu long khiếu thiên thạch’ này.”

Phí Vô Ứng vừa mới nói ra lời này, trong hội trường lập tức trở nên náo động, không còn giữ được sự yên tĩnh nữa.

Mỏ khoáng mạch này thế nhưng Phí Vô Ứng tiêu phí 250 triệu đôla mua lấy, bây giờ lại hào phóng như vậy coi nó là phần thưởng, điều này làm tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Có điều rất nhanh Phí Vô Ứng lại cho mọi người một giải thích, hắn nói: “Đương nhiên lần đổ thạch này không phải tất cả mọi người có thể tham gia, bởi vì không phải mọi người đều có thể nạp phí báo danh, phí báo danh của lần đổ thạch này quy định là 50 triệu đôla, tin rằng 50 triệu đôla đối với công ty các vị mà nói thì không tính là gì nhỉ?”

Phí Vô Ứng trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, một vẻ tươi cười khiến cho mọi người đều ngốc lặng.

Giải thưởng lần so đấu đổ thạch này không thể nghi ngờ là cao nhất từ trước tới nay, thế nhưng phí báo danh lần so đấu đổ thạch này cũng là cao nhất từ trước tới nay.

50 triệu đôla, đổi thành nhân dân tệ cũng khoảng 300 triệu nhân dân tệ, mà đây lại là phí báo danh.

Rất nhiều người phía dưới đều lấy điện thoại gọi đi, nhanh chóng ấn một dãy số, xin ý kiến lãnh đạo công ty.

Mà Gia Vệ lúc này vẫn còn trong ngơ ngác chưa thanh tỉnh tại được.

Tuyệt, chiêu này phải nói rất tuyệt, làm cho Gia Vệ bội phục.

250 triệu đôla thì có tới chín phần công ty không lấy ra được, nhưng 50 triệu đôla thì lại có gần 100 công ty có thể lấy ra được, càng huống chi giải thưởng lả mỏ khoáng giá trị 250 triệu đôla, chính là nói, nếu như so đấu đổ thạch thắng thì tương đương với thắng được 250 triệu đôla.

Đây chính là 250 triệu đôla, bất luận công ty nào cũng không thể lơ đi giá trị 250 triệu đôla này.

Gia Vệ phải giơ ngón tay cái lên, chiêu này của Phí Vô Ứng quả thực độc, một mỏ khoáng như vậy đối với các công ty châu báu đều có lực hấp dẫn rất lớn, không nói công ty khác, chí ít các công ty cạnh tranh và các công ty ở hội đấu giá này chưa giành được quyền hợp tác mỏ khoáng nào đều sẽ tham gia lần so đấu đổ thạch này.

Bọn họ là công ty châu báu, mỗi công ty đều có ngọc thạch đại sư mà họ tín nhiệm, những ngọc thạch đại sư này, tài nghệ tại phương diện đổ thạch tuyệt đối vượt qua tài nghệ điêu khắc ngọc thạch của bọn họ.

Bởi vì đổ thạch là quen thuộc với cánh cửa ngọc thạch, mà điêu khắc, thì lại là một loại tầng nghệ thuật cao hơn.

Đối với người có lòng tin, phí báo danh không phải không thể tiếp nhận được, mà giải thưởng là mỏ khoáng giá trị 250 triệu đôla, điều kiện tiên quyết như thế, lãnh đạo các công ty sẽ không động tâm sao?

“Trách không được Phí Vô Ứng này tuổi còn trẻ mà có thể trở thành hội trưởng hiệp hội ngọc thạch lớn nhất thế giới, tâm cơ như thế, quyết đoán như thế, quả thật không có khả năng tầm thường.” Gia Vệ như có điều suy nghĩ tự nói.

Phí Vô Ứng cũng phải chịu rất lớn mạo hiểm, sau khi hắn chiếm được mỏ khoáng mạch này, lại tổ chức so đấu đổ thạch này, có lẽ sẽ gặp phải tình huống như lúc vừa mới bán đấu giá mỏ khoáng kia.

Nếu như không có công ty nào tham gia, hắn lấy 250 triệu đôla mua mỏ khoáng kia, rất có thể sẽ bị thua thiệt.

Có điều Gia Vệ cũng không phải cảm thấy sẽ như vậy.

Phí Vô Ứng lấy 250 triệu đôla mua mỏ khoáng kia, vô hình chung cho mỏ khoáng kia một cái giá công khai, mà những công ty châu báu khác muốn làm, chính là lấy 50 triệu đôla để lấy được 250 triệu đôla, mặc dù rủi ro rất lớn, thế nhưng những người có thể đem công ty phát triển lớn như vậy đều biết, rủi ro cùng cơ hội là cùng nhau tồn tại.

Cho nên Gia Vệ nhận định sẽ có không ít công ty tham gia.

“Chúng ta có tham gia hay không?” Gia Vệ lên tiếng hỏi.

“Bỏ ra 50 triệu đôla, công ty chúng ta căn bản không chịu được.” Trương Huyền Vĩ bên cạnh lạnh lùng nói, lần này đến mua một quyền hợp tác mỏ khoáng, công ty châu báu Trương thị chỉ có thể xuất ra 30 triệu đôla mà thôi, hơn nữa đã dùng rồi, giờ muốn lấy ra thêm 50 triệu đôla, gần như là không có khả năng.

Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh đều là gật gật đầu không nói gì, thế nhưng Gia Vệ biết hai nàng là đồng ý với lời của Trương Huyền Vĩ.

Trương Học Đông bên cạnh cười nhạt một tiếng, trong mắt hắn, Gia Vệ là có thực lực, thế như như vậy thì có thể thế nào? Có thực lực hơn nữa, đầu óc cũng không dùng được, cuối cùng cũng chỉ làm thủ hạ của người khác mà thôi.

Tuy nhiên ngay sau đó, mấy công ty ở hàng thứ nhất liền tỏ ý muốn tham gia, thế nhưng bọn hắn đều đề nghị ngày mai mới bắt đầu so đấu đổ thạch, bởi vì đại sư của công ty bọn họ đều ở tại công ty, không theo đến đây.

Phí Vô Ứng cười đáp ứng, hắn muốn đó là những người này tham gia, cố gắng lấy 250 triệu đôla, tại trong vòng mấy ngày này trở lại, những cái khác hắn thật không quan tâm.

Đây chính là đầu óc kinh doanh, thậm chí bây giờ có rất nhiều người hoài nghi, mấy công ty đã từng trả giá qua muốn mua mỏ khoáng này, rốt cục là để khai thác hay cũng giống như Phí Vô Ứng dùng hình thức này để kiếm tiền.

Ngắn ngủi hơn nửa giờ, liền có mười công ty tỏ ý muốn tham gia lần so đấu đổ thạch này, có thể nói, trong nửa giờ ngắn ngủi, Phí Vô Ứng tiêu phí 250 triệu đôla mua mỏ khoáng này, liền mang lại cho hắn thu nhập 500 triệu đôla, hơn nữa thu nhập này là thu nhập thuần và lợi nhuận ròng.

Gia Vệ cuối cùng cũng hiểu được câu nói xưa: càng là người có tiền, kiếm tiền càng dễ!

250 triệu đôla, không phải mỗi người đều có thể quyết đoán xuất ra, cho dù là công ty có tài sản lớn gấp mấy lần thậm chí mười mấy lần hiệp hội của Phí Vô Ứng kia, cũng không có thể xuất ra 250 triệu đôla như Phí Vô Ứng để đánh cuộc, bọn họ không có cái quyết đoán kia, có lẽ nói, bọn họ không có được đầu óc như vậy.

“Trác tổng không chuẩn bị tham gia sao?” Ngay lúc này thanh âm Lương Dũng đột nhiên vang lên bên cạnh bọn Gia Vệ, mọi người quay mặt nhìn lại, lúc này mới thấy Lương Dũng không biết vì cái gì đã đi tới bên cạnh bọn họ.

Lương Dũng lúc này mặt mang theo vẻ mỉm cười, giống như là ngày hôm trước bọn Gia Vệ gặp Lương Dũng vậy, giống như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.

“Lương tổng vẫn không nên tham gia thì tốt hơn, hai công ty chúng ta vừa mới hợp tác chiếm được một mỏ khoáng, thế nhưng mất tới 95 triệu đôla, công ty châu báu Trương thị tối đa chỉ có thể xuất ra 25 triệu đôla, còn lại 7 triệu đôla thì làm khổ Lương tổng rồi. Có điều Lương tổng yên tâm, mỏ khoáng này khai thác ra ngọc thạch, công ty châu báu Trương thị khẳng định sẽ cùng quý công ty xử lý hiệp thương tốt đẹp.” Gia Vệ mặt mang theo vẻ tươi cười đối diện Lương Dũng nói, hơn nữa hai mắt Gia Vệ nhìn thẳng Lương Dũng, hắn còn thật không tin Lương Dũng nghe lời này còn có thể bảo trì được trấn định.

Quả nhiên sau khi nghe Gia Vệ nói, Lương Dũng da mặt co giật lại, trong hai mắt thoáng qua một vẻ giận dữ, có điều hắn cũng không có biểu hiện ra, mà rất nhanh đè nén lại, bình ổn lại ngữ khí nói: “Yên tâm, 70 triệu đôla công ty châu báu Vinh Hoa còn không để vào mắt, có điều 70 triệu đôla này Lương Dũng ta cũng không thể lấy không.”

“Đấy là hiển nhiên, Long Tứ ta cũng là nói đạo nghĩa, chỉ cần lấy được tiền của Lương tổng, bộ phim ngắn kia ta liền sẽ không lấy ra nói thêm gì nữa.” Gia Vệ cười nói.

Có điều lúc này trong lòng Gia Vệ càng thêm ngưng trọng, lòng dạ của Lương Dũng còn vượt qua dự liệu của Gia Vệ.

Lương Dũng gật gật đầu, chợt liền trực tiếp đi thẳng về phía trước, có lẽ là đi báo danh đi.

Công ty châu báu Vinh Hoa cùng công ty châu báu Trương thị không hơn kém nhau bao nhiêu, đều là công ty không có thứ hạng trên thế giới, thế nhưng 50 triệu đôla báo danh phí, toàn bộ mọi công ty đều có thể lấy ra được.

Chỉ có điều, giống như Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh đã nói, tài sản công ty là nhiều, thế nhưng mỗi bộ phận đều sẽ dùng đến tiền, tiền công ty không thể tùy ý loạn động được.

Thế nhưng tham gia lần so đấu đổ thạch này, nếu như mà thắng thì có thể trong một khoảng thời gian đem tiền thiếu hụt bù lại, cho nên rất nhiều công ty nhỏ cũng động tâm.

“Công ty chúng ta cũng không thể xuất ra một vị đổ thạch đại sư sao?” Nhìn tràng náo nhiệt trước mặt, Gia Vệ cười khổ nói.

“Sao lại không có, trước mắt ngươi không phải là có một người hay sao.” Trác Thiến trực tiếp nói.

Gia Vệ sửng sốt, nhìn về phía Trác Thiến, mà Trác Thiến lại chỉ chỉ về phía Trương Lệ Anh.

“Ngươi là đổ thạch đại sư?” Gia Vệ nhìn Trương Lệ Anh, có chút nghi ngờ hỏi.

“Sư phụ ta là Thạch vương Thiệu Văn Ngọc.” Trương Lệ Anh bình thản nói.

Gia Vệ không biết cái gì là Thạch vương, thế nhưng có thể có được danh hiệu ‘Thạch vương’ này, nhất định là một người có thực lực, mà vẻ bình thản trên mặt Trương Lệ Anh, Gia Vệ cũng hiểu đó là sự tự tin.

Sở dĩ không tham gia là bởi vì công ty thiếu tài chính, tài chính công ty không thể loạn động được.

“Vậy sao không tham gia? 50 triệu thắng được 250 triệu, kẻ ngu cũng biết đó là đại phát rồi.” Gia Vệ trực tiếp lên tiếng, đứng dậy đi về phía trước.

“Ngươi không phải không tán thành đổ thạch sao? Còn nói đổ thạch là đánh bạc.” Trương Lệ Anh lạnh lùng nói.

“Ta là không tán thành đổ thua, mà ngươi nếu như thua, hay là dùng chính ngươi đền cho ta đi.” Lặng lẽ cười, Gia Vệ liền trực tiếp hướng phía trước đi tới.

Không phải là 50 triệu đôla sao, Gia Vệ cũng không phải không có.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.