Trên thân ba người Lao Tư, Lao Kiệt cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, chỉ có Lao Kiệt là có súng, mà trong ba người, dám dùng súng với Gia Vệ, cũng chỉ có Lao Kiệt.
Cho nên, Lao Kiệt mặc dù bị Gia Vệ đánh cho thành ra như vậy, nhưng hắn còn không có chính thức chịu phục, thừa dịp lúc Gia Vệ gọi điện thoại, tay hắn liền cầm lấy súng, muốn bắn Gia Vệ, để trả thù cho hàm răng bị đánh gãy.
Vốn là Lao Tư tràn đầy mong đợi, dù sao nói nếu như chuyện này tiếp tục đi xuống, bọn họ cả người lẫn của đều không còn.
Nhưng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang lại không ôm bất cứ hy vọng nào, hắn rất khôn khéo trốn qua một bên, như là muốn nói với Gia Vệ, hắn với Lao Tư cùng Lao Kiệt không cùng phải một phe.
Nhìn Lao Kiệt nằm im không nhúc nhích trên mặt đất đã thật sự chết đi, Lao Tư không nói gì thêm, bọn họ mặc dù là anh em ruột, nhưng tình cảm chân thật cũng đã sớm tiêu tan theo mây, có ngày hôm nay cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, bằng không Lao Kiệt cũng sẽ không đem quân quyền nắm trong tay, không đưa cho Lao Tư.
Lao Kiệt chết, Lao Tư thật sự không có gì lo lắng, lá gan của hắn vốn rất nhỏ, Lao Kiệt chết, hắn càng không dám phản kháng.
Gia Vệ cười nhạt nhìn hết thảy, chỉ cần bốn đại trung tướng tới đây thì không cần Lao Kiệt nữa, vừa đúng lúc giết Lao Kiệt, có thể cho Lao Tư cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang một cái cảnh cáo, giết gà dọa khỉ, đôi lúc cần thiết phải làm.
Không có qua bao lâu thời gian, mấy người Trịnh Tung đã đến, Gia Vệ cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang đi theo phía sau Lao Tư ra ngoài nghênh tiếp, đem mấy người họ mang vào văn phòng tổng thống.
Mấy người Trác Thiến đối với Lao Tư rất cung kính, đối với chuyện Gia Vệ cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang kèm hai bên Lao Tư căn bản cũng không hiểu.
Cho đến khi đi vào phòng làm việc của tổng thống, Gia Vệ nhấc chân bắt chéo ngồi ở trên ghế salon, Lao Tư cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang thì lại cúi đầu khom lưng, mấy người Trác Thiến mới thấy kinh sợ.
“Tổng thống Lao Tư, đây là chuyện gì đây?” Trương Lệ Anh mở miệng hỏi, Gia Vệ không nghĩ tới, nàng cư nhiên biết tiếng Libya..
Lao Tư không nói gì, chỉ đứng sang một bên, quay qua Gia Vệ cúi người xuống.
Làm bù nhìn nhiều năm như vậy, Lao Tư đối với việc nhẫn nhịn quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn.
“Trác tổng, Trương thư ký, không phải các ngươi muốn cùng tổng thống Lao Tư bàn chuyện làm ăn sao? Bây giờ có thể bàn bạc rồi.” Gia Vệ khóe miệng nhếch lên, mở miệng nói.
Mà lúc này đây, Tiểu Hạo Hạo lại từ trên người Trác Thiến nhảy xuống, trực tiếp nhào vào người Gia Vệ, cười hi hi ha ha nhỏ giọng gọi “baba”.
“Thế nhưng, chuyện này…” Trác Thiến nhíu mày, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Người anh em, ngươi nói kiếm ăn nhiều, không phải là…” Trịnh Tung đi lên trước, nhìn Gia Vệ, lại nhìn tổng thống Lao Tư, vẻ mặt chấn kinh hỏi.
“Thế nào, còn chưa đủ lớn sao?” Gia Vệ nhún nhún vai nói.
“Người anh em, chuyện này ca ca ta làm không được.” Khiến Gia Vệ vô cùng kinh ngạc đó là, Trịnh Tung dĩ nhiên lại cự tuyệt: “Ta cũng khuyên người anh em không nên tham dự vào, đây không phải chuyện dễ dàng gì, tùy thời có thể mất đi tính mạng.”
“Hả? Xin nghe chỉ giáo.” Gia Vệ nhíu mày lại, hắn thật đúng là không nhìn ra được nguy hiểm gì.
Lúc này đây, Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh nhíu chặt mày, không rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Hai người cùng lắm chỉ là tinh anh trong thương giới thôi, làm sao lại nghĩ đến, Gia Vệ muốn khống chế toàn bộ Libya.
Trịnh Tung mặt nhăn lại, nói: “Ngươi biết người đứng đầu mỗi chính phủ Libya muốn làm nhất là chuyện gì không?”
“Chuyện mà mỗi chính phủ Libya muốn làm nhất?” Gia Vệ sửng sốt, cau mày ngẫm lại, nói: “Hẳn là thống nhất Libya, chính thức giành lấy hòa bình cho Libya, rồi nhanh phát triển.”
Trịnh Tung lắc đầu, nói: “Không phải, quanh năm chiến tranh, đã làm cho người dân Libya không có cảm giác quốc gia tồn tại, cho nên, chính thức thống nhất Libya, để Libya giành lấy hòa bình, quả thực là chuyện không thể nào hoàn thành, người đứng đầu mỗi chính phủ, cũng sẽ không lãng phí thời gian ở phương diện này.”
“Vậy là cái gì? Tận lực duy trì chính phủ của bọn họ?” Gia Vệ lông mày nhíu chặt lại, có chút không rõ ràng cho lắm.
Trịnh Tung vẫn là lắc đầu, hắn nhìn về tổng thống Lao Tư, rồi nhìn về phía Gia Vệ, nói: “Mỗi một người đứng đầu Libya đều muốn, là khi quyền lực còn ở trong tay làm thế nào để có được nhiều tiền tài, thậm chí nếu có người dùng tiền mua chính quyền của bọn họ, bọn họ cũng vui vẻ đáp ứng.”
Gia Vệ nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt chợt bừng tỉnh, không phải Lao Tư chính là như vậy sao, được công ty châu báu Tiểu Điền cấp cho năm nghìn vạn đôla, không tiếc để cho chính quyền bọn họ khổ cực tạo nên bị sụp đổ.
Lúc này đây, Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh vẻ mặt càng khiếp sợ, các nàng nghe Trịnh Tung và Gia Vệ nói chuyện, mơ hồ nghe ra chuyện làm các nàng khiếp sợ.
“Ngươi nói là, Libya không có khả năng bị một chính quyền chiếm trong thời gian dài?” Gia Vệ nhíu mày hỏi.
Trịnh Tung rốt cục gật đầu, nói: “Không chỉ là như vậy, nếu quả thật ngươi muốn làm như vậy, lúc Libya phát sinh mâu thuẫn to lớn, nếu như ngươi bị vạch trần ra, bất luận là ai hoặc tổ chức nào cũng đều không bảo vệ được ngươi, kể cả quốc gia. Đây là một vũng nước đục, ngươi nếu như dự định làm một chuyến, sẽ phải làm tốt việc chuẩn bị.”
Gia Vệ nhíu chặt lông mày lại, hắn thật không ngờ đến chuyện này, hắn đã nghĩ quá đơn giản.
Như vậy xem ra, âm mưu của công ty châu báu Tiểu Điền, quả thực tâm rất lớn, nhưng điều này cũng làm cho Gia Vệ xác định, phía sau công ty châu báu Tiểu Điền, thật sự có chính phủ làm chỗ dựa.
Một lát sau đó, Gia Vệ lại ung dung cười, nói: “Nhân sinh trên đời, sao có thể chịu rụt ở một nơi, giống như Trịnh ca ngươi, lấy tài năng của ngươi, lẽ nào ngươi cam tâm cả đời chỉ làm một vệ sĩ sao?”
Gia Vệ đứng dậy, cười nói: “Suốt đời sống tầm thường, tất nhiên là dễ, nhưng sống như vậy suốt đời, chẳng phải là uổng phí hay sao? Muốn cuộc sống thêm đặc sắc, không thể trước sợ hổ sau lại sợ sói, ta quyết định, chuyện này, ta làm. Làm tốt, đây là một công lao vĩ đại, lợi mình lợi người, làm không tốt, anh em cũng không có gì đáng sợ, chân trời phía xa, ai ngăn cản được?”
Gia Vệ vừa nói xong, trong phòng trừ Tiểu Điền Thuần Nhất Lang cùng Lao Tư không hiểu tiếng Trung ra, những người khác đều bị một đoạn hào ngôn chí khí này của Gia Vệ làm cho khiếp sợ, cả đám trợn mắt há miệng, bọn họ ai cũng không nghĩ tới, Gia Vệ lần đầu gặp mặt còn bị bọn họ cho rằng là thanh niên mới lớn, lại có hùng tâm tráng chí như vậy.
Một hai tháng trước Gia Vệ tất nhiên không có cách nghĩ này, hắn khi đó vẫn chỉ là nghĩ học xong đại học tìm một công việc ổn định, kiếm tiền hiếu dưỡng cha mẹ vợ con.
Thời gian một tháng này, Gia Vệ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, những biến hóa này, không chỉ ở trên cơ thể, mà còn ở trên tư tưởng.
Thế giới quan, giá trị quan cùng nhân sinh quan của Gia Vệ đều phát sinh biến hóa, đây là sự thay đổi trong biến hóa, Gia Vệ cũng không có tự mình nhận thấy được.
“Sống sao cho đặc sắc sao?” Trịnh Tung nhíu chặt mày lại, có chút thẫn thờ.
Hắn còn chưa được bốn mươi tuổi, tuổi tác không gọi là lớn, coi như là giai đoạn đỉnh phong của đời người, nếu lúc đó vẫn làm vệ sĩ, hắn tự nhiên cũng không cam tâm.
Dù sao trong lòng người trong đời này đều muốn đi đến nơi càng cao, để chứng minh chính mình.
Hôm nay có một cơ hội như vậy đặt ở trước mắt, hắn có thể không động tâm được sao?
Chỉ có điều, hắn có nhiều vướng bận, không thoải mái được như Gia Vệ..
“Người anh em, cho ca ca ta mấy ngày được không?” Trịnh Tung cuối cùng khống có thể đưa ra quyết định, nói với Gia Vệ.
“Suy nghĩ tất cả cho tốt, bao nhiêu ngày cũng không muộn.” Gia Vệ gật đầu nói.
Trịnh Tung nghiêm túc gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Lúc này, Tank cùng Hồng Vũ cùng tiến lên đứng sau Trịnh Tung, ý của hai người họ rất rõ ràng, đó chính là tất cả theo quyết định của Trịnh Tung, hai người bọn họ nghe theo Trịnh Tung.
Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh tuy rằng còn chút nghi hoặc, nhưng hai người cũng không nói gì thêm, bất quá, trong ánh mắt của Trương Lệ Anh cũng lóe ra dị quang, không biết đang tự suy nghĩ chuyện gì.
Ngay sau đó, chính là chuyện chính phủ Libya cùng công ty châu báu Trương thị giao dịch.
Dưới sự chỉ đạo của Gia Vệ, tổng thống Lao Tư vui vẻ ký tên của mình lên văn kiện, thậm chí không cần Gia Vệ phải giục.
Hắn làm tổng thống thời gian dài như vậy, vẫn còn có chút đầu óc, nếu Gia Vệ lại để cho hắn tiếp tục đại diện Libya, tính mạng của hắn sẽ không có gì nguy hiểm nữa.
Lao Tư bây giờ không còn nghĩ chạy trốn khỏi tay Gia Vệ nữa, nếu đổi lại là người khác, nhất định rất thống hận, phải biết rằng, Lao Tư bên ngoài còn có hơn mười vạn quân đội, nếu như có thể chạy thoát, có mười vạn quân đội, hắn còn phải sợ Gia Vệ sao?
Mà làm cho Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh kinh hỉ là, hợp đồng là ký dựa theo nội dung bàn qua trong điện thoại, nói cách khác, Libya không có đưa ra cái yêu cầu gì quá phận, chỉ như vậy ký kết, công ty châu báu Trương thị chiếm được đại tiện nghi.
Bất quá, hai người bọn họ vẫn không biết, mặc dù là số tiền kia họ cấp cho Libya, nhưng rất có thể sẽ rơi vào hầu bao của tổng thống Lao Tư không biết bao nhiêu nữa.
Ký hợp đồng xong, Lao Tư cúi đầu cung kính đứng sang một bên với Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, mà lúc này đây, Gia Vệ lại là nhìn về phía Trác Thiến.
Trác Thiến bị Gia Vệ nhìn sắc mặt đột nhiên đỏ lên, bất quá cũng không có quay mặt đi, nàng nghĩ muốn thể hiện ra tư thái của tổng giám đốc công ty lớn, thế nhưng dưới việc Tiểu Hạo Hạo gọi Gia Vệ là “baba”, tư thái tổng giám đốc của nàng làm thế nào cũng không lấy ra được.
Gia Vệ ngược lại da mặt dày thì không hề gì, hắn nhìn ra Trác Thiến e lệ, trong lòng không khỏi đắc ý, loại chuyện này thế nhưng chưa từng xảy ra đối với hắn đấy.
Gia Vệ cũng không mập mờ nhìn Trác Thiến mà không nói gì nữa, hắn hắng giọng, liền mở miệng nói: “Trác tổng, có hứng thú lại làm giao dịch với chính phủ Libya hay không?”
Trương Lệ Anh cũng nhìn về phía Gia Vệ, không biết trong hồ lô của Gia Vệ bán thuốc gì.
Gia Vệ nhìn hợp đồng trên bàn, nói: “Ngươi đạt được chẳng qua chỉ là một phần mười mỏ đá quý ở Libya, thậm chí ngay cả một phần mười cũng chưa tới, những mỏ đá quý này, đối với việc duy trì sinh ý của các ngươi trong nước chẳng phải là có chút ít đi? Không bằng như thế này, các ngươi kinh doanh một nửa mỏ đá quý của Libya, nhưng cùng nhau trao đổi, các ngươi cung cấp tất cả vật tư đời sống cho người dân Libya, như thế nào?”
“Ngươi nói là, không cần tiền, không cần cái giá tiền hiện tại này, chỉ cần chúng ta cung cấp đủ vật tư đời sống, là có thể kinh doanh một nửa mỏ đá quý của Libya?” Trác Thiến chưa mở miệng, Trương Lệ Anh bên cạnh nàng đã trực tiếp mở miệng hỏi.
Gia Vệ cười gật đầu, ý của hắn chính là như vậy, tuy rằng tiện nghi cho công ty châu báu Trương thị, nhưng ai bảo sau này cái công ty châu báu này là của con gái nuôi của hắn chứ?
Mà sau khi Gia Vệ gật đầu, dưới sự kinh ngạc của mọi người, Trương Lệ Anh dĩ nhiên trực tiếp gật đầu đáp ứng, mà tổng giám đốc Trác Thiến ở một bên thì cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên tỏ vẻ khiếp sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]