Chương trước
Chương sau
- Không sao, ta ở lại với ngươi, chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào căn cứ B. 
Lão Tam cười khẽ, vỗ vỗ bả vai Gia Vệ.

Gia Vệ trầm tư trong chốc lát, liền nói: 
- Không cần, ngươi cứ về trước đi, có lẽ căn cứ B cũng là cực hạn của chúng ta, còn về căn cứ S, chúng ta căn bản không vào được. Bây giờ ngươi trở về, ta tự mình làm khảo hạch, có thể sẽ tốt hơn một chút.

- Như vậy sao được, hai người đi cùng nhau, ít nhiều có thể chiếu cố lẫn nhau. 
Lão Tam vội vã lắc đầu, dù sao ban nãy nếu không có Gia Vệ thì hắn cũng chẳng giết được con mãnh hổ kia.

Gia Vệ lắc đầu cười cười nói: 
- Chả nhẽ ngươi còn chưa yên tâm về ta hay sao? Ta sẽ không liều mạng giống như ngươi đâu. Ngày mai trước khi mặt trời lặn, ta nhất định có thể thông qua khảo hạch.

Thấy Gia Vệ kiên trì, lão Tam nhíu mày lại, mặt nhăn nhó, cuối cùng cũng đành gật đầu.

Đến bây giờ bốn người bọn họ, ba người đã đủ tư cách tiến vào căn cứ B, còn có mỗi Gia Vệ là chưa đủ tư cách để đi vào, mọi sự còn chưa có hoàn mỹ.

Không bao lâu, Gia Vệ rời đi, rồi dần biến mất trong rừng.

Còn lão Tam thì liên lạc với căn cứ, cho người đến đón hắn trở về.

Gia Vệ đi lại trong khu rừng yên tĩnh, sau lưng lại luôn có cảm giác, giống như nơi góc tối có cặp mắt nào đó đang nhìn mình chằm chằm.

Lúc này trong căn cứ, thiếu tá đang chau mày nhìn thành tích khảo hạch của Gia Vệ.

Khảo sát thể năng, lại là vừa vặn đạt tiêu chuẩn.

Điều này sao có thể?

Lông mày thiếu tá co lại, nhưng không có nói ra ý kiến gì, dù sao đây đã là lần thứ ba cho Gia Vệ làm khảo hạch thể năng, những thiết bị này coi như là đồ bỏ đi, thì cũng không hoàn toàn vô dụng chứ.

- Tốc độ cùng sức mạnh của nó đã đủ để tiến vào căn cứ B, thế nhưng thể năng lại không đạt đủ tiêu chuẩn, tiềm lực phát triển trong tương lai sẽ kém, khiến hắn không đủ tư cách để tiến vào căn cứ B.
Một nhân viên công tác quay qua nói với thiếu tá.

Chính xác mà nói, tiến vào năm cái căn cứ, quan trọng nhất, cũng không phải là thực lực hiện tại của nhóm Gia Vệ, mà là tiềm lực của bọn hắn.

Nếu như tiềm lực không đủ, ngay cả căn cứ B cũng không thể vào được, càng không cần phải nói đến căn cứ S, X và Z.

Tình huống hôm nay của Gia Vệ, được đánh giá là tiềm lực không đủ, cho dù là tiến vào căn cứ A, cả kiếp này gần như là không có hi vọng tiến bộ cao hơn được.

Một lúc sau, thiếu tá mới nói: 
- Nên làm cái gì thì làm đi.

Nhân viên công tác kia gật đầu, liền cầm bản báo cáo bỏ đi.
OoOoO

Một ngày đã qua, màn đêm dần buông xuống.

Ở trên mảnh thảo nguyên kia, Gia Vệ toàn thân đầy máu từ trong rừng đi ra, trong tay cầm theo đầu một con thú mới bị Gia Vệ giết chết.

Chỉ thấy đầu con thú này, toàn thân lốm đốm, thân thể cũng không lớn, nhưng mà nhìn trông rất đẹp mắt, chính là loài báo săn Cheetah.

Báo Cheeath ở đây có tốc độ nhanh vô cùng, làm cho Gia Vệ cảm thấy áp lực rất lớn, cuối cùng Gia Vệ dùng tới dao găm đâm thủng đầu nó, mới giết chết được nó.

Ngay sau đó, Gia Vệ ném con mồi trong tay xuống, giơ chiếc vòng tay lên, xem thành tích của chính mình.

- Tiềm Long số 4, đủ tư cách tiến nhập căn cứ A, trở thành học viên căn cứ A. 
Thanh âm của nhân viên công tác vang lên, khiến trên khuôn mặt mệt mỏi của Gia Vệ xuất hiện vẻ sững sờ.

Sau một lát, Gia Vệ liền nhíu mày.

Hắn săn giết con liệp báo này, so với cái kia mãng xà hay mãnh hổ kia đều không yếu hơn chút nào, thậm chí liệp báo tốc độ lại nhanh hơn, càng khó săn giết hơn. Mà giờ đây Gia Vệ một mình săn giết con liệp báo, thế nhưng vẫn còn chưa đạt tiêu chuẩn cấp độ B.

Có điều sau một lát, Gia Vệ liền cười khổ lắc đầu, ngược lại chính hắn lại không có ý định bước vào hàng ngũ quân đội, cũng không có dự định lên vào học học viện quân sự, thành tích không tốt cũng không sao.

Chỉ là trong lòng Gia Vệ lại có nghi hoặc, nếu là khách quan mà xem xét, Gia Vệ có lòng tin đánh bại lão Nhị, lão Tam dễ dàng, thậm chí cùng lão Đại động thủ, Gia Vệ vẫn có lòng tin không rơi vào thế hạ phong.

Thế nhưng thành tích khảo hạch của hắn hết lần này đến lần khác đều là kém nhất.

Không bao lâu sau, một cái trực thăng từ xa bay tới, khi tới trên đỉnh đầu Gia Vệ liền thả dây thừng xuống, mang Gia Vệ ly khai nơi này.

Vừa mới đi vào quân đồn, Gia Vệ kinh ngạc nhìn lão Đại trước mặt.

Hắn còn nhớ rất rõ ràng, chân phải của lão Đại lúc trước bị mất một khối thịt lớn, giờ đây thế mà lại hoàn toàn giống như lúc bình thường.

- Thiết bị chữa bệnh của căn cứ, ngươi chắc chắn không thể tưởng tượng nổi đâu. 
Lão Đại cười to nói, hắn cũng đã từng kinh ngạc qua, cho tới hôm nay hắn đã có thể tùy ý hoạt động, tuy rằng khối thịt trên chân còn chưa có lành hẳn, thế nhưng tổn thương như thế này đã không còn ảnh hưởng đến hoạt động của hắn.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại không được tiến vào căn cứ B?
Lão Nhị nhíu mày hỏi.

Vẻ mặt của lão Tam cũng đầy nghi hoặc, hắn tự mình biết trong bốn người hắn là kém cỏi nhất, mà ngay cả hắn cũng đều có thể đi vào căn cứ B, trở thành học viên cấp độ B, thế nhưng Gia Vệ cư nhiên lại không được.

Không bao lâu sau, thiếu tá cau mày đi tới.

Bốn người gần như cùng lúc nhìn về thiếu tá, vốn cả bốn người đều muốn cùng nhau tiến vào căn cứ B, nhưng bây giờ lại có Gia Vệ không đủ tư cách tiến vào, khiến cho bọn họ rất là nghi hoặc.

Thiếu tá đương nhiên là nhìn ra được nghi hoặc của họ, hắn mở miệng nói:
- Nội dung khảo hạch cũng không quan trọng, cho dù là tiến nhập căn cứ A hay B, cũng không phải vĩnh viễn không thay đổi, cho nên không cần phải coi trọng như vậy đâu.

- Thế nhưng cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ. 
Lão Nhị nói.

- Không sai, trưởng quan, thực lực lão Tứ quá rõ ràng rồi, sao hắn không thể tiến vào căn cứ B chứ?
Lão Đại cũng nhíu mày hỏi.

Lão Tam gật gật đầu, ngay cả Gia Vệ cũng thấy nghi ngờ, không phải là oan ức, chỉ là nghi hoặc với thực lực của chính mình, tại sao lại không thể đi căn cứ B.

- Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, khảo hạch không chỉ là kiểm tra mỗi thực lực không mà còn có một chút vận khí ở trong đó, cho nên không nên quá mức xem trọng nó.
Thiếu tá lắc lắc đầu, chợt lạnh lùng nói: 
- Nếu như thành tích khảo hạch của ba người các ngươi lần sau không tốt, cũng sẽ bị đánh rớt xuống.

Thiếu tá nhìn về phía Gia Vệ, nói tiếp: 
- Đương nhiên nếu như thành tích khảo hạch lần sau của ngươi mà tốt, cũng có thể được thăng cấp.

Gia Vệ gật đầu, không có hỏi thêm điều gì, tất cả quyết định đều đã được xác định, không có khả năng thay đổi lại.

- Chúng ta lúc nào sẽ đi đến căn cứ?
Lão Đại mở miệng hỏi, bởi vì năm cái căn cứ ABSXZ rõ ràng là không phải ở nơi đây.

- 12h đêm nay hôm nay, sẽ đem các ngươi đi đến nơi cần tới, tới đó mới là huấn luyện thật sự. 
Thiếu tá nói.

Thiếu tá không nói thêm gì nữa, trực tiếp rời khỏi, từ khi đến rồi đi, lông mày của hắn vẫn luôn nhíu chặt.

Đến một cái văn phòng, Thiếu tá trực tiếp cầm điện thoại trên bàn gọi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, đầu kia đã bắt máy, không chờ đối phương nói, Thiếu tá liền trực tiếp mở miệng: 
- Lão tử muốn tới căn cứ A làm tổng huấn luyện viên.

Nói xong câu đó, không chờ đối phương trả lời, Thiếu tá liền trực tiếp cúp điện thoại.

Ban đêm lúc hơn 10h, bốn người Gia Vệ được tiêm thuốc, liền rơi vào trạng thái ngủ say.

Tối hôm đó đúng giờ, hai cái trực thăng xuất phát từ trong căn cứ, bay về phương xa.

Tất nhiên khi trực thăng bay đi không bao lâu, Gia Vệ liền tỉnh lại.

Hắn vẫn như cũ đang bị nhốt trong một chiếc tủ sinh học, từ bên trong này căn bản không nhìn thấy tình huống bên ngoài, cho nên Gia Vệ cũng không có cưỡng cầu, liền trực tiếp nhắm mắt ngủ tiếp.

Không biết trải qua qua bao nhiêu lâu, cái tủ bị dịch chuyển, Gia Vệ cũng tỉnh dậy luôn.

Đây là một cái sân huấn luyện, thiết bị so với sân huấn luyện Cửu Thiên mà Gia Vệ mong chờ còn nhiều hơn.

Mà cùng đứng một chỗ với Gia Vệ còn có 14 người khác, thêm cả Gia Vệ, vừa đúng 15 người, bọn họ cũng giống như Gia Vệ đều mang trên mặt một sự nghi hoặc.

Một người trung niên thân hình cao xấp xỉ với Gia Vệ, nhưng trông phi thường khỏe mạnh đứng đằng trước mấy người bọn hắn, mang theo vẻ mặt hài hòa nhìn bọn hắn.

- Tất cả, nghiêm.
Đột nhiên người trung niên kia hét lên một tiếng lớn.

Tất cả mọi người đều giật mình, rồi dồn dập đứng thẳng người nhìn về phía người trung niên.

- Sau này ta chính là huấn luyện viên của các ngươi, biệt hiệu là A12, từ hôm nay trở đi các ngươi trực tiếp gọi ta trưởng quan Thập Nhị là được, rõ chưa?
Trung niên nhân lớn tiếng hỏi.

- Rõ. 
Tất cả mọi người đều hét to lên, giống như là quân nhân chân chính, làm trong lòng Gia Vệ có chút khó hiểu.

Rõ ràng trong những người này có một bộ phận lớn cùng với Gia Vệ có lai lịch bất đồng.

- Từ bây giờ trở đi, cho các ngươi tìm hiểu quy củ của căn cứ A đến 12h, sau 12h sẽ tiến hành huấn luyện cho các ngươi, bây giờ, giải tán.
Huấn luyện viên Thập Nhị nói.

Ngay sau đó, huấn luyện viên Thập Nhị liền rời khỏi nơi này, để lại 15 người Gia Vệ không biết phải làm gì.

Không có ai mở đầu bắt chuyện với người khác, không bao lâu, tất cả mọi người rời khỏi sân huấn luyện, hướng về một công trình gần đó đi tới.

Mà ở cách đó không xa, có luôn một bãi sân rộng, trên sân có không ít người.

Qua hai giờ sau, Gia Vệ mới phát hiện được chỗ này rất là lớn, nơi bọn họ ở chỉ là một trong mười hai cái khu vực mà thôi.

- Quy củ của căn cứ?
Không bao lâu sau, Gia Vệ nghe có người nói mấy chữ này, liền hướng về phía đó nhìn lại.

Chỉ thấy tại một bên của bãi sân, có một mặt tường rất lớn, trên tường viết rất nhiều chữ, rất rõ ràng chính là ghi quy củ của nơi này.

Gia Vệ không chần chờ, liền nhanh chóng hướng bên kia đi tới.

Khi tới đây, Gia Vệ liền nhìn qua, một lúc sau lông mày Gia Vệ nhíu chặt lại, trên mặt mang đầy vẻ nghi hoặc.

- Muốn được huấn luyện cần có cống hiến, muốn thăng tiến yêu cầu phải có điểm số nhất định, tại sao lại có quy củ như vậy nhỉ?
Gia Vệ nhỏ giọng tự hỏi, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Trên quy củ viết, tại học viện A sẽ có khảo hạch định kỳ, khảo hạch không đạt yêu cầu sẽ bị đuổi khỏi căn cứ A. Mà ở trong căn cứ A, trừ huấn luyện cơ bản không cần điểm cống hiến để đổi, những cái khác đều cần điểm cống hiến để đổi, thậm chí thức ăn nước uống, và còn có đồ dùng sinh hoạt, đều cần phải dùng tới điểm cống hiến để đổi.

- Nói cách khác, tích lũy cống hiến qua các năm tháng là có thể thăng cấp?
Gia Vệ lại thấp giọng tự hỏi.

Ngay sau đó, Gia Vệ lại hướng mắt nhìn về nơi cách đó không xa, bởi vì hắn thấy bóng dáng của người quen.

Đó là một nam tử tóc dài xõa đến vai, khuôn mặt tuấn tú, mang theo một nét cười tự tin đang đi trên bãi sân, được rất nhiều người con gái ngắm nhìn.

Người này chính là Lãnh Phong lúc trước ở trong rừng rậm đã liệp sát cái con hổ kia, Gia Vệ thật không ngờ lại có thể nhìn thấy hắn ở chỗ này.

- Theo công bố trên Thập Nhân Bảng thì Lãnh Phong chính là người đứng đầu. 
Ngay lúc đó, một thanh âm đột nhiên vang lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.