Nhìn bộ dáng hùng hùng hổ hổ của Lưu Vũ Thần, Bạch Dương – Nhị thiếu gia của Bạch gia nhìn hắn khinh thường.
“Một thằng nhãi miệng còn hôi sữa? Không biết lượng sức”.
Lưu Vũ Thần cười khẩy nói: “Một mình ta chấp hết bảy người các ngươi” Bạch Dương cùng lũ người phía sau cười to: “Được, vậy thì tí nữa ngươi thua thì quỳ xuống liếm giày cho bọn ta đi”.
Nhìn đám người cao nhất là thất giai Bạch Ngân này, Lưu Vũ Thần cũng không thấy có gì đáng lo ngại, hắn sảng khoái nói: “Được, nhưng nếu các ngươi thua?”.
“Ta sẽ gọi ngươi một tiếng gia gia”.
“Các ngươi lừa con nít à? Nếu các ngươi thua thì sủa ba tiếng chó, giao nộp một trăm hoàng tệ”.
Nhìn Lưu Vũ Thần, Bạch Dương suy nghĩ: “Dù sao cũng chỉ là một thằng nhãi 8,9 tuổi, ở đây bọn hắn có bảy người chẳng lẽ lại thua hắn? Không thể nào!”.
Bạch Dương đồng ý: “Được, ta cá với ngươi, nhưng thêm một điều kiện nữa” Lưu Vũ Thần nhíu mày nói: “Nói đi” Bạch Dương chỉ tay về phía Phượng Chỉ Nhiên nói: ”Nếu ngươi thua nàng ta phải đi theo ta”.
“Được”.
Phượng Chỉ Nhiên trán nổi gân, la to: “Lưu Vũ Thần, ngươi được lắm!” Cảm thấy sống lưng lạnh lạnh, Lưu Vũ Thần cứng ngắc quay đầu, vô tội nói: “Tại vì ta cao hứng quá nên...” Nhìn ánh mắt kia muốn xuyên thủng người hắn, Lưu Vũ Thần sợ hãi ngậm miệng.
Phượng Chỉ Nhiên ngiếng răng kẻo kẹt, nhìn Lưu Vũ Thần tức giận nói: “Nếu ngươi thắng giao ta năm trăm hoàng tệ, làm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-tieu-yeu-cua-de-than/3039697/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.