“Nơi này là nơi cô ở?”
Lưu Vũ Thần nhìn tình cảnh phía trước lên tiếng hỏi làm Phượng Chỉ Nhiên xấu hổ lấy ta đỡ trán.
Lão sư phụ già, lại bày bừa mọi thứ ra.
Trước mặt hai người là một căn nhà nhỏ xinh xinh nhưng khắp nơi vương vãi thức ăn, quần áo, giấy tờ, ngoài ra còn rất nhiều mãnh vỡ của hũ rượu.
“Xoảng” Một tiếng vỡ thanh thúy vọng ra từ căn nhà.
“Trời xanh mây trắng gió thổi nhẹ,
Làm tốc làn váy của ai kia,
Ta cầm mỹ tửu đưa tới miệng,
Nhưng máu mũi chảy không uống được”.
Nghe chất giọng khàn khàn kia Phượng Chỉ Nhiên cùng Lưu Vũ thần đồng thời nổi hắc tuyến. Phượng Chỉ Nhiên không còn gì để nói.
Sư phụ nàng là ví dụ điển hình của những người đã có tuổi mà còn thích nữ nhân với rượu. Nhớ lúc theo sư phụ đến đây nàng thật sự không chịu nổi cái tính này của hắn nhưng dần dần nàng cũng quen dần mà xem như không có chuyện gì, tình cảnh này cũng như cơm bữa mà thôi.
Phượng Chỉ Nhiên cẩn thận đỡ Lưu Vũ Thần đang bị thương vào trong nhà.
Nàng vừa đẩy cửa phòng thì giọng của sư phụ nàng vang lên: “Đồ đệ bảo bối, ngươi có bắt gà rừng về cho ta không a?”.
Nghe sư phụ nói nàng mới nhớ mình phải đi bắt mấy con gà rừng, ông ấy nói cái này là để tập luyện cơ thể nhưng sao nàng cảm thấy có gì không đúng cứ như nàng bắt gà về cho lão nướng ăn vậy?
Nhìn nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-tieu-yeu-cua-de-than/3039693/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.