Quả nhiên, 2 khắc sau, bọn họ đã sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là trông mặt mà bắt hình dong.
2 khắc đó, các người có biết là bao lâu không?
Vậy mà cả một cọng lông của con hồ ly kia bọn họ cũng chưa sờ được chứ đừng nói là đánh trúng nó. Đừng nhìn nó nhỏ, nó dễ thương mà khinh thường. Hãy lấy bọn họ làm tấm gương, là bài học để mà rút kinh nghiệm. Con hồ ly này không dễ chơi. Nhưng lão sư của họ càng không thể chọc. Lão sư là trâu bò nhất.
Nguyệt Băng nhàm chán nằm nghiêng trên ghế dài cắn hạt dưa. Haiz, quá nhàm chán. Chỉ liếc mắt một cái nàng đã nhận ra Tiểu Ly là đang chơi đùa với đám đệ tử. Nếu không ngay cả thân ảnh của nó bọn chúng cũng nhìn không thấy. Sân huấn luyện giờ như đang diễn tập trò chơi mèo vờn chuột. Đương nhiên ai mèo ai chuột thì mọi người đều biết.
Không biết bao giờ đám đệ tử của nàng mới tiến bộ vượt bậc nhỉ?
Con đường tu tiên a! Một chữ khó. Hai chữ rất khó. Ba chữ cực kỳ khó. Tu tiên, tràn đầy gian khó và thử thách. Mấy ai có đủ dũng khí, đủ nghị lực để bước tới đích, chạm tới tín ngưỡng của mình chứ? Chỉ cần sơ suất một cái là vạn kiếp bất phục. Chỉ cần không đủ cố gắng là tất cả hy sinh phía trước đều là công cốc.
Nhắc đến tu luyện, Nguyệt Băng chợt nghĩ đến tình trạng của mình. Bản thân nàng đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-thien-tai-phuc-hac-phi/2238811/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.