Vì thế, khi Nguyệt Băng trở về, đám đệ tử của nàng đang run chân trên cột gỗ ở hàn đầm lập tức chứng kiến được một màn vi diệu. Lão sư lạnh lùng của bọn họ như thiếu nữ ngượng ngùng đối diện với người mình yêu thầm. Hơn nữa đối phương còn là Nhị hoàng tử - chiến thần Lương Bắc đẹp trai soái khí. Phối với lão sư xinh đẹp tài giỏi quả là một cặp trời xinh.
Nếu Nguyệt Băng mà nghe được bọn họ nghĩ gì, cô nhất định sẽ bổ đầu chúng ra xem bên trong chứa gì. Rốt cuộc là con mắt nào của họ nhìn thấy cô đang e thẹn. Không thấy cô mặt không biểu cảm đang tiễn khách à.
Cố Tử Nhiên đưa Nguyệt Băng về phòng học liền không nán lại, rời đi luôn. Đám đệ tử lập tức nhao nhao kêu gào:
Lão sư, đến giờ rồi, cô mau thả bọn em xuống.
Nguyệt Băng quan sát bọn chúng một lúc. Thấy bọn họ thật sự đến cực hạn liền nói:
Các em tự xuống đi. Khoảng cách giữa các cột gỗ không xa, trực tiếp xuống bằng cột gỗ là được.
Hồng Diệp mếu máo đáng thương kêu:
Lão sư, em là nữ mà. Đứng lâu như vậy, chân tê cả rồi. Cô ưu ái chút đi.
Tôn Cừu nghe thế liền nói:
Lão sư, cô không được trọng nữ khinh nam. Nếu cô thả Hồng Diệp xuống nhất định cũng phải thả em xuống.
Còn có em nữa....
Không quản bọn chúng kêu rên, Nguyệt Băng rời đi để lại bóng lưng lạnh lùng cho họ nhìn. Giọng cô như ma âm truyền tới lỗ tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-thien-tai-phuc-hac-phi/2238807/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.