Bỏ mặc hai người Lăng vương và Giai Kỳ quận chúa ở một bên tự sinh tự diệt, Nhan Tử Mặc nắm tay Nguyệt Băng kéo đi.
Ra khỏi con hẻm tối tăm, đi được một đoạn, Nhan Tử Mặc liền dùng tay chống lên tường tạo thành một khoảng không gian chật hẹp bao vây lấy Nguyệt Băng.
Nguyệt Băng nghi hoặc ngẩng đầu, Nhan Tử Mặc chớp thời cơ cúi đầu xuống. Hai cánh môi chạm vào nhau. Không hôn sâu chỉ đơn giản chạm vào, nhẹ nhàng quyến luyến như đôi tình nhân xa cách nhớ nhung. Nguyệt Băng từ ban đầu bị động đến chủ động đáp lại đối phương. Nhan Tử Mặc vui sướng trao cho nàng nụ hôn mãnh liệt.
Một hôn kết thúc, hai cánh môi tách ra kéo theo sợi chỉ bạc quyến rũ. Ánh mắt Nhan Tử Mặc tối lại, nhìn chăm chú vào đôi môi ướt át của người trong lòng. Còn Nguyệt Băng thì mềm nhũn dựa vào ngực Nhan Tử Mặc. Nàng còn định nói gì đó nhưng đột nhiên phát hiện không xa có tiểu hài tử đang lấy tay che mắt. Nhưng lòng bàn tay lại xòe to ra rõ ràng là có thể thông qua khe hở của ngón tay nhìn về phía này. Nguyệt Băng mặt đằng một chút đỏ bừng, tránh thoát khỏi vòng tay ai đó.
\- Đều tại chàng.
Nhan Tử Mặc theo ánh mắt của Nguyệt Băng thì cũng phát hiện ra. Hắn nở nụ cười yêu diễm nhìn nữ nhân đang giận dỗi đằng trước vội vàng đuổi theo.
Trong đêm tối thỉnh thoảng ta có thể nghe thấy tiếng nam nhân dỗ dành thê tử.
\- Nương tử, là lỗi của vi phu. Lần sau nhất định vi phu sẽ chọn chỗ kín đáo.
\- Còn có lần sau?
\- Đương nhiên rồi. Tính phúc cả đời của vi phu đều nhờ cả vào nương tử hết đó.
\- .....
**** Ta là dãy phân cách thời gian siêu đáng yêu cầu chất chứa ****
Sáng hôm sau...
\- Cốc... Cốc...
Nhan Tử Mặc đứng gõ cửa trước phòng Nguyệt Băng. Rạng sáng hôm qua hai người thuê phòng tại một khách điếm. Tử Mặc còn định chung phòng với Nguyệt Băng nhưng bị Nguyệt Băng chắn ngoài cửa. Vì thế sáng nay hắn lại tới dỗ dành tiểu thê tử mặt mỏng của mình.
\- Nương tử, ta mang bánh quế hoa mà nàng thích tới đây. Không trả lời coi như là đồng ý. Ta vào nha.
Nhan Tử Mặc mở cửa vào phát hiện Nguyệt Băng đang cúi đầu làm gì đó. Đặt nhẹ đĩa điểm tâm lên bàn, Tử Mặc từ đằng sau vòng tay ôm lấy nàng:
\- Nàng làm gì đó?
Nhưng không đợi Nguyệt Băng trả lời, Nhan Tử Mặc đã nhìn thấy bức tranh mà Nguyệt Băng đang cầm. Trong tranh vẽ một nam nhân. Nam nhân mặt như quan ngọc, thân hình thon dài đĩnh bạt. Khuôn mặt sắc sảo lạnh lùng, đôi mắt tử đồng sâu thăm thẳm. Nếu bất cứ ai nhìn vào nhất định sẽ bị cuốn hút. Mày kiếm tinh xảo, sống mũi cao và đôi môi mỏng mím chặt. Trên thân là y phục màu đen với đường may tinh tế không họa tiết. Hai tay nam nhân chắp sau lưng có vẻ uy nghiêm.
Nguyệt Băng nhìn chằm chằm vào bức tranh mà nàng vừa vẽ suy nghĩ mông lung về người mà nàng đã mơ thấy. Trong mơ, nàng điên cuồng đuổi theo bóng lưng của người này. Chỉ khi sắp tỉnh mộng, nam nhân mới quay đầu lại nhìn nàng một lần. Bộ dáng uy nghiêm không thể với tới. Dù cho nàng có cố gắng thế nào cũng không thể chạm vào.Vì thế nên khi Nhan Tử Mặc ôm lấy nàng thì Nguyệt Băng mới thoát khỏi trạng thái thất thần, giật mình như bị ' bắt gian '
Nhan Tử Mặc xoay người Nguyệt Băng lại đối diện với mình. Mắt đối diện với đôi mắt tử đồng trong suốt của nàng:
\- Hắn là ai?
Nguyệt Băng cũng không tránh né nhìn thẳng vào mắt Tử Mặc, dịu giọng dỗ dành:
\- Ta không biết hắn là ai. Điều đó cũng không quan trọng. Quan trọng là Tử Mặc, chàng là nam nhân mà ta yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]