Vừa ra khỏi Hắc điếm, Nguyệt Băng đã cảm nhận được có người đang theo dõi mình. Mà không chỉ một người mà là hai người.
Ồ, có chuột nhắt đi theo thì phải làm sao?
Đương nhiên là chém a. Không có gì mà Nghịch Thiên không thể xử lý.
Nguyệt Băng cố tình đi vào một hẻm nhỏ tối tăm. Hai người theo sau vẫn tiếp tục bám theo. Hình như rất vui mừng vì điều này.
Ồ, vui mừng thế à? Để xem còn cười được không.
Vừa vào hẻm tối, Lăng vương gia và Giai Kỳ quận chúa đã mất dấu Nguyệt Băng. Lăng vương tức giận vung một chưởng vào cái cây gần đó. Thân cây ầm ầm đổ rạp xuống.
\- Chết tiết. Lại để cho ả chạy mất.
Giai Kỳ bên cạnh cũng không vừa. Ả bấu chặt vào vạt áo khiến nó trở nên nhăn nhúm khó coi. Khuôn mặt vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, xấu xí.
Bỗng một giọng nói mát lạnh bất ngờ truyền đến từ phía sau:
\- Tìm ta sao?
Hai người quay người lại nhìn ra phía sau nhưng không thấy ai cả. Lăng vương lên tiếng:
\- Ai? Giả thần giả quỷ còn nói gì anh hùng hảo hán?
Vẫn là giọng nói ấy vang lên sau lưng họ:
\- Ta không phải anh hùng.
\- Cũng không phải hảo hán.
Lăng vương và Giai Kỳ quay người lại nhưng vẫn không phát hiện ai. Họ quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-thien-tai-phuc-hac-phi/2238767/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.