Quân Vô Tà nhìn bóng lưng Quân Vô Dược rời đi, yên lặng ôm Tiểu Hắc Miêu, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
“Trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có người mới dám nói chuyện như thế với đại ma vương kia.” Tiểu Hắc Miêu ghé vào lòng Quân Vô Tà, chầm chậm liếm liếm móng vuốt của mình.
Khiến cho Quân Vô Dược đền lễ nhận lỗi? Cái này cần can đảm lớn cỡ nào chứ!
Quân Vô Tà có thể không chú ý tới, nhưng nó lại nhìn thấy rõ ràng, bất luận là Kiều Sở, Hoa Dao, Phi Yên, Dung Nhã hay là Phạm Trác, mấy người đó thấy Quân Vô Dược cứ như chuột thấy mèo vậy, thở cũng không dám thở mạnh.
Quân Vô Dược ở lại tiểu viện Trúc Lâm cũng đã non nửa tháng, ngoài Phạm Cẩm thần kinh thô khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng coi hắn là tùy tùng, ngày thường Phạm Trác chớ nói chi căn dặn Quân Vô Dược làm bất cứ chuyện gì, mỗi ngày đều vô cùng tự giác cầm chổi đi quét sân, căn bản không dám để cho Quân Vô Dược động chạm một ngón tay.
Loại chuyện như đánh vỡ lò luyện đan, nếu như đổi lại là người khác, vậy gọi là “Ban ân”.
Chẳng những không ai dám trách cứ một câu, chỉ sợ còn phải vỗ tay nói một câu “Đập hay lắm.”
Đổi lại là Quân Vô Tà, phải đền một cái mới.
Cái này gọi là, phân biệt đối xử!
“Có phải ta có chút quá đáng hay không?” Quân Vô Tà hơi nhíu mày.
Tiểu Hắc Miêu hơi sững sờ, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Quân Vô Tà cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550269/chuong-628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.