Chương trước
Chương sau
“Nói như vậy, chỉ cần ngươi thành viện trưởng, vậy chuyện này có thể giải quyết rồi?” Cổ Ảnh hơi nhíu mày, đầu lưỡi liếm đi giọt máu trên con dao găm, đáy mắt lóe ra ngọn lửa giết chóc.
Trong long Ninh Nhuệ vui vẻ, biểu hiện trên mặt lại tỏ ra vô cùng cung kính thuận theo.
“Cũng có thể nói như vậy!”
“Viện trưởng của học viện Phong Hoa ở nơi nào? Bên ta giúp ngươi giết chết là được thôi.” Cổ Ảnh tùy ý nói.
“Cái này… Diệt trừ một mình hắn sợ là không thích hợp, học viện Phong Hoa có quy củ, nếu như viện trưởng chết, vậy vị trí viện trưởng này liền do con hắn kế thừa, viện trưởng đương nhiệm có hai người con trai, mặc dù hắn chết, vị trí viện trưởng này cũng là do hai đứa con trai kế thừa, không tới phiên ta.” Ninh Nhuệ nói.
Cổ Ảnh không nhịn được nhíu mày.
“Dài dòng văn tự làm cái gì? Giết tất cả là được.”
“Đúng… Đúng…” Ninh Nhuệ gật đầu thuận theo, đáy mắt lóe ra ánh nhìn độc ác.
Ông ta vốn định đích thân chiếm vị trí viện trưởng học viện Phong Hoa, thế nhưng cái chết của Ninh Hinh làm cho ông ta hận Phạm Khải và Lân Vương phủ.
Nếu như bản thân ông ta nắm quyền học viện Phong Hoa, hoặc là còn có thể có toàn bộ học viện, nhưng bây giờ ông ta đã bất chấp nhiều như vậy, ông ta nên báo thù vì Ninh Hinh, cho dù kéo toàn bộ học viện Phong Hoa xuống vực sâu cũng sẽ không tiếc nuối!
Không có học viện Phong Hoa, ông ta vẫn có thể dựa vào đám người Cổ Ảnh mà đứng vững.
Mặc dù ông ta không rõ lai lịch đám người Cổ Ảnh kia, lại biết bọn họ mạnh hơn bất cứ ai ông ta đã gặp qua, trước kia ông ta còn muốn vị trí viện trưởng học viện Phong Hoa, bây giờ ông ta đã quyết định hi sinh toàn bộ học viện, như vậy… Ông ta nhất định phải có nhiều lợi thế hơn, trước mặt bọn Cổ Ảnh thể hiện khả năng của mình.
“Giết phụ tử Phạm gia đối với Cô Ảnh đại nhân mà nói đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Còn có một việc, ta muốn bẩm báo với Cổ Ảnh đại nhân.”
“Nói.”
“Trước đây chư vị đại nhân có hỏi ta về chuyện thuật phục linh, ta đã có chút manh mối, hơn nữa mấy ngày gần đây còn phát sinh một chuyện khác. Vốn thuật phục linh đều do Cố Ly Sinh một mình nắm giữ, nhưng trước đó mấy ngày lại đột nhiên nhận một tên đệ tử, đồng thời nói thành tựu thuật phục linh của đệ tử đó còn cao thâm hơn so với hắn, ta nghe nói người đó đã tiến hành cải tiến thuật phục linh của Cố Ly Sinh, đến nay đã có hiệu quả.” Để thắng được nhiều lợi thế hơn, Ninh Nhuệ không thèm để ý chút nào đem Cố Ly Sinh và Quân Vô Tà bán cho Cổ Ảnh.
Cổ Ảnh vừa nghe, trên mặt lộ ra mỉm cười.
“Đây cũng thật là thú vị, trưởng lão của bọn họ rất có hứng thú với thuật phục linh, nếu như ngươi nói hai người kia thật sự hữu dụng, đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Giết chết viện trưởng và con trai hắn rất đơn giản, có điều cụ thể sắp xếp như thế nào việc các đệ tử học viện Phong Hoa tiến nhập vào Đoạn Thiên Nhai, còn cần ta và mấy người nữa thương nghị một chút, đã như vậy ta liền trước sẽ đi gặp Cố Ly Sinh và đệ tử của hắn là được rồi.”
Vừa nói, Cổ Ảnh liền nhìn về phía Ninh Nhuệ nói: “Sắp xếp ta vào học viện Phong Hoa, loại chuyện nhỏ này, đối với ngươi hẳn không thành vấn đề chứ?”
Ninh Nhuệ vội vàng gật đầu.
Cổ Ảnh khoát tay áo nói: “Việc này ngươi mau sớm đi chuẩn bị, mấy ngày tới ta liền muốn vào học viện Phong Hoa.”
“Vâng, cái này tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay.” Được Cổ Ảnh hứa hẹn, Ninh Nhuệ vội vàng cáo lui.
Lúc rời đi, sự âm ngoan trong đáy mắt ông ta đã khó có thể áp chế.
Phạm Khải, trước hết dùng mạng của ngươi và con trai ngươi để trả lại mạng cho con gái ta.
Thụy Lân quân… Quân Vô Tà… Ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai, các ngươi cứ chờ xem!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.