Quân Vô Tà bước xuống ngựa liền đi vào trong lều bạt đóng cửa lại thay y phục, khi nàng từ trong lều bạt bước ra thì bọn Kiều Sở, Hoa Dao, Phi Yên và Dung Nhã đã đứng ngoài cửa chờ từ lâu. “Meo?” Con mèo đen nhanh nhẹn nhảy vào lòng Quân Vô Tà, ve vẩy cái đuôi đầy lông xù, không chút sợ hãi nhìn sắc mặt cổ quái của đám người Kiều Sở. Quân Vô Tà nghiêng đầu nhìn bốn đồng bọn của mình, tuy rằng biểu hiện của họ có vẻ bình thường, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ khác thường rất lớn. “Tiểu Tà tử?” Kiều Sở run run len lén nhìn Quân Vô Tà, thận trọng mở lời. “Ừ?” Quân Vô Tà nháy nháy đuôi mắt. Kiều Sở cảm thấy như có luồng khí nóng trong mũi mình, hắn vội vàng dùng tay che lấy mũi, ngửa cổ lên trời hoang mang chạy về một phía. Quân Vô Tà không hiểu chuyện gì, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn theo. “Huynh ấy bị làm sao thế?” Phi Yên vốn dĩ có chút lo lắng, nhưng bị bộ dạng loay hoay của Kiều Sở làm cho không thể nào nhịn nổi nữa đành bật cười. “Phì, Nhị Kiều đang làm trò cười đó, cô không cần để ý đến huynh ấy đâu.” Dung Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Quân Vô Tà: “Thật không thể tưởng tượng Tiểu Tà lại mang đến cho chúng ta điều bất ngờ như thế này.” “Niềm vui bất ngờ?” Quân Vô Tà nheo nheo mắt: “Mọi người đến quá muộn rồi.” “Quá muộn ư?” Dung Nhã sửng sốt hỏi. “Ninh Hinh chết rồi.” Quân Vô Tà nghiêm trang nói. Vốn dĩ muốn để cho bọn Kiều Sở xem kịch hay, nhưng đáng tiếc họ đã không đến kịp. “Không… Không phải Ninh Hinh…” Dung Nhã có vẻ buồn cười nhìn Quân Vô Tà, tiểu nha đầu này lúc bình thường thì nhanh nhạy thế mà tại sao có những lúc, có những chuyện lại chậm hiểu như vậy. “Không phải là nàng ta?” Quân Vô Tà thấy khó hiểu, nàng cứ tưởng là niềm vui bất ngờ mà Dung Nhã nói đến chính là việc loại bỏ được Ninh Hinh. Dung Nhã dở khóc dở cười chỉ lên mặt của Quân Vô Tà. Quân Vô Tà đưa tay lên sờ sờ mặt, nhưng không phát hiện thấy điều gì khác thường. Trước mắt thấy cảnh tiểu tử thông minh nhanh nhẹn thường ngày cũng có lúc trở lên ngốc ngếch trì độn như vậy khiến Dung Nhã cường nghiêng ngả. “Đại tiểu thư của ta ơi, cô đã hiểu nhầm rồi.”Dung Nhã vừa cười vừa giữ lấy khuôn mặt của Quân Vô Tà, dù sao cũng đều là nữ nhi nên nàng không cần ý tứ gì nữa. “Một khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế này sao ngày nào cũng phải tự làm xấu mình đi như vậy.” Dung Nhã cười lớn, thực ra dung mạo ngày thường của Quân Vô Tà không đến nỗi tệ, cũng được coi là thanh tú, chỉ là đột nhiên lộ diện gương mặt thật sự quá xinh đẹp, trong phút chốc cảm giác ngày thường nàng quá xấu xí. Quân Vô Tà ngây ra một lúc, thông minh như nàng cũng không thể nghĩ ra được điều mà Dung Nhã nói lại chính là gương mặt mình. Nghiêng nước nghiêng thành… Trong đầu Quân Vô Tà cứ lặp đi lặp lại những từ ngữ mà trước giờ chỉ mới nghe nói đến thôi chứ chưa bao giờ nghĩ là sẽ dùng để liên hệ đến bản thân mình. Đối với nàng mà nói thì dung mạo xấu hay đẹp căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của nàng. Làm một bác sĩ, dù là xem bệnh cho ai thì nàng cũng chỉ dùng ánh mắt như khi giải phẫu cơ thể người để phán đoán xấu tốt mà thôi, còn dung mạo thế nào thì nàng chẳng bao giờ để ý. Khuôn mặt như này nàng đã gặp rất nhiều lần rồi, nhưng cũng không để ý lắm xem những người khác nhận xét ra sao. “Cô thấy chưa, vì cô đột nhiên để lộ khuôn mặt thật của mình ra như vậy làm cho Nhị Kiều sợ quá bỏ chạy đó.” Dung Nhã khe khẽ cười, cứ cảm thấy lúc này Quân Vô Tà thật là thú vị y như một đứa trẻ đang bối rối không hiểu chuyện gì xảy ra. Khác hẳn với một Quân Vô Tà lạnh lùng, lý trí thường ngày, Dung Nhã cảm thấy vô cùng đáng yêu. “Không hù dọa được ta đâu nhé.” Kiều Sở đang đứng một bên tay vẫn che mũi nãy giờ bỗng cất tiếng nói. Vừa nói xong thì máu từ trong mũi hắn cố gắng nãy giờ để không chảy ra ngoài lại chảy ngược vào khoang miệng, mùi máu tươi tanh đến nỗi khiến hắn suýt nôn ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]