Hài lòng nhìn các thiếu niên thật thà trung thực, ánh mắt Cố Ly Sinh nặng nề, sau khoảng khắc trầm mặc ấy, hắn lên tiếng: “Từ trước đến nay, số lượng đệ tử của phân viện Phục Linh là ít nhất ở học viện Phong Hoa, điều này ta tin rằng mọi người đều đã rõ. Các ngươi đều cho rằng có thể vào phân viện Phục Linh là có được sự quang vinh không ai sánh bằng, có thể học thuật phục linh, không còn phải lo lắng cho sau này, có phải không?” 
Cố Ly Sinh vừa hỏi khiến đám thiếu niên gật đầu lia lịa. 
Cố Ly Sinh lại nói tiếp: “Có phải các ngươi cảm thấy, có thể trở thành đệ tử của Cố Ly Sinh ta là một chuyện hết sức vinh hạnh?” 
Các đệ tử của học viện Phong Hoa không dám ầm ĩ, chỉ có thể gật đầu. 
“Các ngươi có phải cảm thấy Cố Ly Sinh ta là người tạo ra thuật phục linh, trên thế gian này không có ai hiểu thuật phục linh hơn ta?” Cố Ly Sinh nói. 
Cái này đúng rồi! Tiếp tục gật đầu. 
Cố Ly Sinh hài lòng nhìn đám thiếu niên như gà mổ thóc bên dưới, chỉ biết gật đầu, mỉm cười nói: “Rất tốt.” 
Mọi người không hiểu mấy câu nói của Cố Ly Sinh có ý đồ gì, chỉ có thể yên lặng chờ đợi. 
“Vậy bây giờ, nếu ta nói cho các ngươi biết, trong thiên hạ này còn có người hiểu rõ về thuật phục linh của ta, có người Cố Ly Sinh ta không dạy được, cũng không dạy nổi, các ngươi tin không?” 
Lúc này, những cái gật đầu chuyển thành lắc đầu. 
Nụ cười của Cố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550227/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.