Loại Huyền Linh đan này hiệu quả tuy rất tốt, nhưng chỉ vì một món đồ mà ném ra đến mười mấy vạn lạng cũng chỉ có đám công tử gia “trọc phú” của học viện Phong Hoa mới có khả năng làm được mà thôi. 
Rất nhanh, năm viên Huyền Linh đan đã nhanh chóng bị mua sạch, tất cả những người mua được không có ngoại lệ, đều là các đệ tử thiếu niên học viên của học viện Phong Hoa. 
Lúc này, những người ở trấn Thiền Lâm lại một lần nữa thực sự được chiêm ngưỡng độ chịu chơi của các đệ tử học viện Phong Hoa. 
Ở gian lầu hai, Kiều Sở chỉ tính mình thu nhập của Huyền Linh đan cũng đã mặt mày rạng rỡ, miệng không khép lại được. 
“Tiểu Tà Tử, ngươi chế luyện loại đan dược này cần thời gian bao lâu?” Kiều Sở đôi mắt long lanh nhìn Quân Vô Tà. 
Quân Vô Tà suy nghĩ một chút rồi nói: “Một ngày.” 
Kiều Sở sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Ha ha, một ngày chế luyện được một viên? Vậy chẳng phải là ngươi ngày nào cũng có ít nhất 13 vạn lạng sao?” 
Quân Vô Tà thản nhiên đáp: “Một lò chế được hai mươi viên.” 
“...” Cằm của Kiều Sở lúc này như muốn rớt xuống đất. 
Phi Yên đứng bên cạnh cũng bất giác thở ra một hơi lạnh. 
Rất nhanh, trên phòng đấu giá Thiền Lâm mang ra vật đấu giá thứ hai, vẫn là đan dược. 
Nhưng công hiệu của đan dược lần này còn tốt hơn so với Huyền Linh đan. 
Người đàn ông trên đài trước đó quảng cáo về Huyền Linh đan, lần này lại càng ra sức cổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550208/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.