“Cái đồ vô liêm sỉ! Nếu không phải có vài tên tử linh ở sau lưng làm chỗ dựa, thật cho là hắn ghê ghớm lắm sao!” 
Ninh Hinh quả thực giận phát điên, nếu không tận mắt thấy Quân Vô Tà có tiếp xúc với mấy tên tử linh, người có địa vị cao như nàng ta lại đầu hàng nhân nhượng trước một Quân Vô Tà vô danh tiểu tốt như vậy, đáng giận hơn là, Quân Vô Tà không những không mang ơn, cho thể diện lại không cần, nhận thức ăn hai lần, đánh nàng ta không nể mặt, thật đúng là khiến cho người quen cao ngạo như Ninh Hinh tức đến mức toàn thân run lên. 
Doãn Ngôn giật mình trong lòng, vội vàng tiến lên trấn an: “Ninh sư tỷ cần gì phải tính toán với cái thứ không biết nặng nhẹ đó làm gì, ta thấy Quân Tà đó tính tình rất cổ quái, nói chuyện kỳ lạ, khiến cho người ta rất không thoải mái, nếu hắn đã cho thể diện mà không cần như vậy thì Ninh sư tỷ đừng tìm hắn nữa.” 
Nói thật, Doãn Ngôn sợ Quân Vô Tà, mỗi khi hồi tưởng lại hình ảnh trong rừng rậm Linh Vũ, luôn là sợ run lên. 
Nếu không phải Ninh Hinh yêu cầu, đánh chết hắn hắn cũng không muốn có bất kỳ dính líu nào với Quân Vô Tà. 
Như hôm nay Quân Vô Tà một lần nữa khiến Ninh Hinh xấu mặt, Doãn Ngôn liền nhân cơ hội này chặt đứt ý niệm trong đầu Ninh Hinh, tốt nhất cách xa tiểu thiếu niên lãnh khốc kia một chút. 
Ninh Hinh cắn răng. 
“Ngươi tưởng ta thích sao? Còn không phải là vì cha ta! Mặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550178/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.