“Học viện Phong Hoa không có uy danh, âm thầm lấy quyền mưu tư! Bọn ta không phục!”
Tiếng hét của Lộ Uy Kiệt làm cho tất cả đệ tử xem náo nhiệt lập tức dựng lỗ tai lên!
Bọn họ không biết tại sao đám người Lộ Uy Kiệt lại bị trục xuất khỏi học viện Phong Hoa, bây giờ nghe tiếng hét của Lộ Uy Kiệt này lại kinh sợ, có mờ ám!
Trong đám người, một bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở sau lưng mọi người, trên gương mặt thanh tú đó mập mờ hiện lên vẻ cười lạnh nhạt.
Lộ Uy Kiệt, lúc đầu giữ ngươi lại, hôm nay ngươi phải cho ta xem vở diễn đẹp đẽ của ngươi mới phải.
“Lộ sư huynh!” Các thiếu niên cùng bị trục xuất, ai ai cũng ngơ ngác nhìn Lộ Uy Kiệt, bản thân bọn họ là người tham dự và cũng là người bị hại đương nhiên biết LộUy Kiệt tiếp đó cần nói cái gì!
“Bọn ta bị người chặt đứt tiền đồ, còn phải che chở cho người đó đến mức nào! Các người muốn làm đá lót chân của người kia, nhưng ta không muốn! Tất cả những điều này rõ ràng là nàng ta gợi lên, vì sao kết quả lại muốn chúng ta gánh chịu! Nàng ta lại bình yên vô sự ở trong học viện, nhận hết sự kính yêu từ những đệ tử khác!” Lộ Uy Kiệt cắn răng nghiến lợi mắng.
Hắn không muốn nguyện làm cái kẻ ba phải này.
Một đám thiếu niên cúi đầu, trong lòng sớm đã không cam, vào lúc này bị Lộ Uy Kiệt khơi mào.
“Ninh Hinh! Nếu như ngươi còn có chút lương tâm! Mau lăn ra đây cho ta!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550166/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.