Sáng sớm hôm sau lúc Quân Vô Tà bọn họ thức dậy, con cừu nhỏ dưới tàng cây còn đang ngủ, Quân Vô Tà làm một động tác cấm lên tiếng, bọn Kiều Sở liền rón rén từ trên cây xuống, chạy đi không gây ra một tiếng động.
Đến khi con cừu nhỏ tỉnh lại, ngửa đầu nhìn lên trên cây, vừa nhìn một cái khiến cho lông toàn thân nó đều dựng lên!
“Be be!”
Người đâu!
“Phụt ha ha ha! Ta buồn cười chết mất, ngươi nói ngươi không muốn để tiểu gia hỏa kia theo, ném nó xa một chút là được rồi, lén lén lút lút như thế trốn đi, ha ha ha, không được… Bụng ta đau quá… Hoa ca cứu ta…” Dọc đường đi Kiều Sở đều cười rũ rượi, ngay cả linh thú cấp cao cũng bị bọn họ giải quyết, vậy mà lại bị một con cừu nhỏ dính người bức đến nỗi phải lặng lẽ trốn đi, đây quả thực muốn chọc cười hắn mà.
“Tiện nhân! Chết đi!” Phi Yên một cước đạp bay ý đồ “nhúng chàm” Hoa Dao của Kiều Sở, vẻ mặt ghét bỏ.
“Nhưng ta lại rất tò mò, vì sao Tiểu Tà tử không muốn mang theo tiểu gia hỏa kia, không phải rất đáng yêu sao?”
Dung Nhã kỳ thực có điểm vô cùng kinh ngạc đối với cách làm của Quân Vô Tà, nàng nhìn ra Quân Vô Tà có bao nhiêu yêu thích đối với động vật nhỏ lông mềm mượt, theo lý thuyết, Quân Vô Tà hẳn nên vui vẻ mang theo manh vật như thế.
“Sẽ chết.” Quân Vô Tà cau mày nói.
Dung Nhã hơi sững sờ, hiểu ý của nàng.
Thọ mệnh của linh thú mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550154/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.