Hoa Dao liếc nhìn Kiều Sở, trong mắt hiện đầy vẻ xem thường: “Ngươi là kẻ ngốc sao?”
Phi Yên liếc mắt một cái vô cùng mất hình tượng: “Đến lúc đó cái xương già của ngươi, có người cần sao? Ai mà thèm.”
“Hoa ca cần! Đúng vậy không Hoa ca?” Vừa nói Kiều Sở còn đặc biệt chân chó nhìn lướt qua Hoa Dao.
Lần này ngay cả nhìn Hoa Dao cũng không nhìn hắn.
Dung Nhã nhìn bọn họ cười khẽ, đưa tay ra lấy ít đồ ăn đưa cho Phạm Cẩm im lặng không lên tiếng bên cạnh, Phạm Cẩm cười khổ gật đầu, có chút ước ao tình cảm của bọn Kiều Sở, nhưng cũng biết bản thân chung quy không phải người cùng một đường, sau khi học viện Phong Hoa gây ra những việc này, hắn đối với Quân Vô Tà chỉ có hổ thẹn và chột dạ.
Quân Vô Tà luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác bị nhìn chằm chằm rất nhanh lại xuất hiện lần nữa, nhưng lần này nàng không tìm được bất kỳ cái bóng nào.
Mà loại tình huống này lại một lần nữa xuất hiện vào ngày hôm sau. Quân Vô Tà bọn họ vừa mới hạ sát một con linh thú cấp cao, cảm giác này liền nổi lên trong lòng.
Lần này nàng không đi tìm nữa mà âm thầm phái Dạ Sát ra.
Nhưng đến khi Dạ Sát trở về, Quân Vô Tà lại hơi sững sờ.
Chỉ thấy một con cừu nhỏ tròn vo lông bóng mượt đang bị Dạ Sát xách ở trong tay, thân thể tròn xoe vừa nhìn liền giống như một quả cầu tuyết lông. Hai cái sừng cuộn nằm trên đỉnh đầu của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550152/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.