“Mộ công tử vô cùng quan tâm đám thuộc hạ, Lân Vương cũng đã đặc cách phê chuẩn cho hắn có thể tùy ý điều động Thụy Lân quân trong vòng mười người để trợ giúp hắn điều chế dược liệu.” Ngữ khí của Long Kỳ có vẻ rất bình ổn, không khó để nhận ra trong giọng nói của hắn ẩn chứa một sự cảm kích không nhỏ dành cho Mộ Thần.
Quân Vô Tà hơi nheo mắt lại.
Thụy Lân quân là bảo bối cưng của Quân Tiển, trước đây ngay cả chủ nhân ban đầu của tấm lá chắn này cũng không được sử dụng bất kỳ một tên binh lính nào trong Thụy Lân quân, có thể thấy rằng Quân Tiển chính là không muốn để người khác tùy ý sai khiến đám binh lính này của hắn. Vậy mà bây giờ lại đồng ý để Mộ Thần được phép điều động Thụy Lân quân trong vòng mười người, thật đúng là tín nhiệm có thừa.
Từ thái độ của Quân Tiển, Quân Vô Tà liền hiểu được rằng, Mộ Thần chính là muốn toàn tâm toàn ý hoàn thành lời hứa đối với Quân Vô Tà.
Hắn ta quả đúng là một người phúc hậu.
“Gia gia với tiểu thúc... thế nào rồi?” Quân Vô Tà nãy giờ vẫn kìm nén tâm tư trong lòng, không dám mở miệng. Trầm mặc hồi lâu, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa đành phải nói ra.
Quân Vô Tà chưa từng biết nhớ nhung là gì, nhưng sau khi rời khỏi Lân Vương phủ, nàng mới hiểu thế nào gọi là cảm giác nhớ nhà.
Nàng nhớ nụ cười điềm đạm của Quân Tiển, nhớ tiếng cười sảng khoái của Quân Khanh, thậm chí ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550140/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.