Sắc mặt Ninh Hinh thoáng cái đã thay đổi, nụ cười xinh đẹp có vẻ cực kỳ cứng ngắc, nàng ta vẫn cố nuốt cục tức xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười cứng ngắc xoay người rời đi.
Mãi đến khi Ninh Hinh đi rồi, lúc này mấy tên binh sĩ Thụy Lân quân bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trên người cô gái này có mùi gì đó, xông lên đau hết mũi ta rồi.” Một tên lính day day mũi đang chua xót, chỉ cảm thấy lúc vừa rồi Ninh Hinh tới, mùi thơm trên người làm người khác nghẹt thở.
“Lão đại, huynh nói xem không phải cô gái đó nhìn trúng huynh rồi chứ? Sao cứ nhìn huynh bằng ánh mắt kỳ lạ, mặt lại còn đỏ ửng lên nữa?” Một tên lính khác cười ha hả nhìn Long Kỳ, không ngừng trêu ghẹo nói.
“Ngươi chắc chắn sắc mặt đó là đỏ? Không phải trắng? Sao ta thấy lúc cô gái kia đi, môi cũng không còn chút hồng hào nào rồi.”
“Tất cả im miệng cho ta.” Long Kỳ nhíu mày lườm những binh lính kia. “Đợi đến suối Linh Nguyệt rồi lập tức tìm linh thú cấp cao, trả thù lao cho bọn họ, để bọn họ sớm rời đi.”
Thân kinh bách chiến (*) - mặc dù Long Kỳ không hiểu tình yêu nam nữ, nhưng hắn lại rất biết nhìn xa trông rộng, nhìn ra được thiếu nữ tên Ninh Hinh kia suy nghĩ không hề đơn giản như vậy. Nàng ta còn muốn tìm hiểu sâu vào tình hình của bọn họ, điểm này đối với người lính mà nói là một điều cấm kỵ.
“Vâng!”
...
“Ninh sư tỷ, tỷ làm sao vậy?” Doãn Ngôn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550127/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.