Chương trước
Chương sau
Ninh Hinh lại cười nói: "Có thể mượn sức được hay không cũng phải xem đối phương có bằng lòng không, nếu có thể qua lại thân thiết với bọn họ được, sau khi ta tới suối Linh Nguyệt sẽ biết ngay. Tỏ ý không muốn lấy thù lao, vậy bỗng dưng dẫn họ đi không phải sẽ khiến người ta ấn tượng khắc sâu hơn sao?"
Muốn mượn sức người, ngàn vạn lần không thể hạ thấp thái độ ban đầu, Ninh Hinh biết nguyên tắc tự nâng giá trị con người lên.
Tuy Lộ Uy Kiệt không hiểu ý của Ninh Hinh lắm nhưng lại cảm thấy nàng ta nói không sai.
Theo chân đội ngũ này từng bước từng bước, một bóng đen đứng phía trên cây cao tiện tay ném một con rắn nhỏ màu đen xuống những chiếc lá khô dưới tàng cây, con rắn nhỏ kia rất nhanh đã biến mất bên trong đống lá không, bóng dáng màu đen kia lập tức lộ ra rồi hoàn toàn biến mất.
...
Đám người Quân Vô Tà cuối cùng cũng tìm được một nguồn nước, bọn Kiều Sở rửa sạch máu trên người mình, ngồi xuống gốc cây bên cạnh ăn lương khô.
Một lúc lâu sau, Dạ Sát bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người, đám Kiều Sở chờ đã lâu bèn lập tức đứng dậy.
"Thuộc hạ đã tìm được chỗ của bọn họ rồi." Dạ Sát quỳ một gối xuống trước mặt Quân Vô Tà, cúi đầu nói.
"Tổng cộng có bao nhiêu người?" Quân Vô Tà hỏi.
"Hai mươi bảy người, ngoài việc đó ra, bọn họ vừa mới hợp tác cùng một đội ngũ ở bên ngoài học viện Phong Hoa, hiện nay đang đi về phía suối Linh Nguyệt." Dạ Sát nói.
Hợp tác với đội ngũ ở bên ngoài học viện Phong Hoa?
Tin tức Dạ Sát mang về khiến mọi người ngạc nhiên.
"Khó có thể nào nghĩ rằng còn có chiêu này? Mời viện trợ từ bên ngoài à?" Kiều Sở vuốt cằm. Mặc dù vẫn chưa gặp Ninh Hinh và Doãn Ngôn kia, trong đầu hắn cũng đã tự bổ sung một loạt hình ảnh liên quan đến nhau.
Phạm Cẩm vừa mới định nói, kết quả bị giọng quát của Kiều Sở đè lại, hoàn toàn yên lặng, cả người đều ủ rũ.
Phi Yên nhìn cảm xúc của Phạm Cẩm bị tụt xuống, trực tiếp đấm Kiều Sở một cái, Kiều Sở thè lưỡi, xấu hổ khoát tay áo.
"Suối Linh Nguyệt? Làm gì chứ?" Quân Vô Tà không có phản ứng với lời bàn của Kiều Sở, tự hỏi.
"Dường như đội ngũ kia muốn đến suối Linh Nguyệt tìm dược liệu, Ninh Hinh dẫn đường cho bọn họ, tiền trả cho đám người Ninh Hinh là năm con linh thú bậc cao." Dạ Sát nói rõ ràng.
"Năm con linh thú bậc cao! Nữ tử Ninh Hinh đó cũng có gan mở miệng nói đấy!" Kiều Sở hoảng sợ. Giống như trước lúc họ biết Quân Vô Tà, họ vẫn sinh hoạt ở nơi người nghèo túng quẫn, đương nhiên biết tiền dẫn đường này có hơi quá cao.
Lần này, ngay cả đầu Phạm Cẩm cũng không dám nâng lên.
"Biết thân phận của đám người kia không?" Quân Vô Tà hơi đăm chiêu vuốt ve da lông của Hắc Miêu. Nàng đồng ý với Phạm Cẩm, để một con ngựa cho Ninh Hinh và Doãn Ngôn, nếu bọn họ không chủ động đụng chạm, nàng cũng sẽ không quản sống chết của họ.
Dạ Sát dừng một chút mới nói: "Mấy người trong đó giống hệt trong trí nhớ mà Vô Dược thiếu gia truyền lại cho ta."
"Truyền lại trí nhớ của ngươi?" Quân Vô Tà hơi híp mắt lại.
"Trí nhớ của Dạ Sát." Dạ Sát nói.
"..." Đám Kiều Sở ở bên cạnh cảm thấy đề tài này có hơi đáng sợ.
"Là những gì?" Quân Vô Tà hiểu được sơ sơ ý của Dạ Sát, trí nhớ của Dạ Sát lúc trước do Quân Vô Tà dùng phương pháp đặc biệt mà truyền lại cho Dạ Sát hiện tại.
Dạ Sát ngẩng đầu nói: "Một người là thiếu tướng Long Kỳ của Thụy Lân quân, một người là đệ tử Nhiếp Vân phong, Vinh Hằng, còn lại vài thuộc hạ thuộc Thụy Lân quân và Nhiếp Vân phong, nhưng không biết tên họ cụ thể là gì."
Khi Dạ Sát nói ra, bàn tay đang vuốt ve Hắc Miêu của Quân Vô Tà chợt cứng đờ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.