Ninh Hinh lại cười nói: "Có thể mượn sức được hay không cũng phải xem đối phương có bằng lòng không, nếu có thể qua lại thân thiết với bọn họ được, sau khi ta tới suối Linh Nguyệt sẽ biết ngay. Tỏ ý không muốn lấy thù lao, vậy bỗng dưng dẫn họ đi không phải sẽ khiến người ta ấn tượng khắc sâu hơn sao?"
Muốn mượn sức người, ngàn vạn lần không thể hạ thấp thái độ ban đầu, Ninh Hinh biết nguyên tắc tự nâng giá trị con người lên.
Tuy Lộ Uy Kiệt không hiểu ý của Ninh Hinh lắm nhưng lại cảm thấy nàng ta nói không sai.
Theo chân đội ngũ này từng bước từng bước, một bóng đen đứng phía trên cây cao tiện tay ném một con rắn nhỏ màu đen xuống những chiếc lá khô dưới tàng cây, con rắn nhỏ kia rất nhanh đã biến mất bên trong đống lá không, bóng dáng màu đen kia lập tức lộ ra rồi hoàn toàn biến mất.
...
Đám người Quân Vô Tà cuối cùng cũng tìm được một nguồn nước, bọn Kiều Sở rửa sạch máu trên người mình, ngồi xuống gốc cây bên cạnh ăn lương khô.
Một lúc lâu sau, Dạ Sát bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người, đám Kiều Sở chờ đã lâu bèn lập tức đứng dậy.
"Thuộc hạ đã tìm được chỗ của bọn họ rồi." Dạ Sát quỳ một gối xuống trước mặt Quân Vô Tà, cúi đầu nói.
"Tổng cộng có bao nhiêu người?" Quân Vô Tà hỏi.
"Hai mươi bảy người, ngoài việc đó ra, bọn họ vừa mới hợp tác cùng một đội ngũ ở bên ngoài học viện Phong Hoa, hiện nay đang đi về phía suối Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550122/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.