"Tiểu Ngôn, ngươi làm sao vậy? Gió ở nơi này lạnh quá sao?" Ninh Hinh cười tủm tỉm nhìn Doãn Ngôn lộ sắc mặt trắng bệch, vẫn ôn hòa vui vẻ tươi cười như thường ngày.
Doãn Ngôn giật mình một cái, vội vàng nói: "Đúng vậy, hơi lạnh."
Nhất định là ảo giác của hắn, Ninh sư tỷ là người con gái tốt đẹp như vậy, sao lại có tâm tư ác độc chứ.
Ninh Hinh cười nhợt nhạt, không hề nói thêm gì nữa.
Các đệ tử khác còn đang quét dọn chiến trường bên kia, một thiếu niên từ xa chạy tới, nói với thiếu niên cao lớn đang đứng trên đầu linh thú: "Lộ sư huynh! Lộ sư huynh!"
Lộ Uy Kiệt lấy lại tinh thần, trên gương mặt tuấn dật có một tia kiêu ngạo, hắn phóng khoáng nhảy từ trên người linh thú xuống, ném linh thạch có máu đào được cho đệ tử khác ở bên cạnh.
"Chuyện gì?" Lộ Uy Kiệt vừa lau vết máu trên tay vừa hỏi.
Thiếu niên kia vội vàng mở miệng.
Thiếu niên kia là giới linh hệ khí, giới linh của hắn có thể biến hóa thành một đôi giày chiến đấu, nhưng tăng phạm vi lớn hơn thì tốc độ của hắn cũng toát ra năng lực, cho nên đội có nhiệm vụ tìm kiếm linh thú đều do hắn phụ trách. Vừa rồi, khi hắn tiến vào chỗ rừng rậm sâu hơn để tìm kiếm mục tiêu kế tiếp lại tình cờ thấy một cuộc chiến tráng lệ. Hắn giương mắt nhìn một đám người chém giết một linh thú bậc cao, sức chiến đấu kia thực sự khiến hắn mở rộng tầm mắt.
"Đánh chết linh thú bậc cao?" Ninh Hinh chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550118/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.