Vốn dĩ sức khỏe Phạm Trác không tốt, từ nhỏ đã hay đau ốm, Phạm Cẩm từ nhỏ đã chăm sóc cho đệ đệ thân thể yếu ớt này, còn Phạm Khải và Ninh Nhuệ lại là sư huynh sư đệ, từ nhỏ Ninh Hinh đã lớn lên cùng huynh đệ Phạm gia. Từ khi còn rất nhỏ Phạm Cẩm đã coi Ninh Hinh như muội muội của mình, thêm nữa tính tình của Ninh Hinh rất tốt, luôn quan tâm đến Phạm Trác, thời gian cứ thế trôi qua, Phạm Cẩm dần dần coi Ninh Hinh như em dâu tương lai của mình.
Nhưng bây giờ hễ nghe nhắc đến thời niên thiếu ấy, Phạm Trác lại sợ hãi như nghe thấy tiếng sét ngang tai.
Việc Ninh Hinh dẫn dắt Doãn Ngôn, Phạm Cẩm tất nhiên biết rõ, nhưng dù có thể nào cũng không thể tin được, người mà mình vẫn coi như muội muội lại có ý nghĩ muốn giết hại mình.
“Trong chuyện này ắt có sự hiểu nhầm gì đó?” Phạm Cẩm nghiến răng nói.
Quân Vô Tà nhìn bộ dạng day dứt của Phạm Cẩm ngược lại không có chút phản ứng gì, tính cách của Phạm Cẩm vốn như vậy, khoáng đạt rộng lượng, nghĩa khí với mọi người, nếu không thì làm sao hôm đó khi nàng bị bao nhiêu người nói xấu lại đứng ra bảo vệ nàng chu toàn như vậy.
Một người như vậy, nội tâm thanh khiết, tính tình cương trực, nếu như xét về phương diện ôn hòa thì nhất định sẽ trở thành anh hùng được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng mà người như vậy vẫn tồn tại nhược điểm lớn, đó là quá tin tưởng vào người bên cạnh mình, chỉ cần truyền đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550116/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.