Thiếu niên kia toàn thân rách tươm, ở lưng hắn có một vết thương sâu hoắm đến mức nhìn thấy cả xương khiến người khác nhìn thôi cũng phải giật mình. Khắp người hắn là những vết thương chằng chịt không đếm xuể, gương mặt thì nhợt nhạt khiến người ta nhìn vào thôi cũng đủ sợ khiếp vía.
Hướng mà thiếu niên kia chạy ra cũng không nằm trong phạm vi bản đồ của học viện Phong Hoa, về lý mà nói, chắc hẳn sẽ không có nhóm học sinh nào đến đó.
“Tại sao lại thế này?” Phạm Cẩm nhấc một tay hắn lên, thiếu niên kia sợ mất mật, toàn thân không ngừng run lẩy bẩy, lắp bắp nói: “Linh thú… là linh thú… Chỗ đó có linh thú! To lắm! To lắm!” Thiếu niên kia nãy giờ vẫn khóc lóc thảm thiết, bây giờ mới kịp nhận ra người đang ở trước mắt hắn chính là Phạm Cẩm, trong phút chốc hắn bình tĩnh lại, tỏ vẻ cầu khẩn nói: “Phạm sư huynh, cứu ta, mau cứu ta với!”
“Còn có ai khác ở trong đó không?” Phạm Cẩm chau mày, vùng đất trong rừng rậm này luôn là nơi mà người ngoài không dám đặt chân tới, thiếu niên này rốt cuộc là vì cái gì mà dám xông vào?
“Có… Còn có… còn có rất nhiều người… Phạm sư huynh người phải mau đi cứu bọn họ.” Thiếu niên kia vừa khóc vừa nói.
Quân Vô Tà lẳng lặng nhìn thiểu niên đang quỳ sụp xuống đất, vẻ mặt không chút dao động.
Phạm Cẩm quay đầu nhìn về phía Quân Vô Tà, lúc này hắn mới theo bản năng bắt đầu hỏi ý kiến của nàng, bởi lẽ rốt cuộc những thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550109/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.