Chương trước
Chương sau
Quân Vô Tà giới thiệu sơ qua Phạm Cẩm, trên mặt Kiều Sở lập tức lộ ra nụ cười.
“Ha ha, thực sự rất đa tạ, có ngươi chăm sóc Tiểu Tà tử, chúng ta cũng yên tâm.”
“Đâu có đâu có.”
Lại là một màn khách sáo, Quân Vô Tà liếc bọn họ một cái rồi nói: “Theo ta cùng vào rừng rậm.”
“Được thôi, chúng ta đang định đi tìm ngươi.” Kiều Sở cười ha ha một tiếng.
Rất nhanh bọn họ liền quyết định cùng nhau tiến vào rừng Linh Vũ, đệ tử của phân bộ xa xa đứng nhìn Kiều Sở và đám người theo Quân Vô Tà rời khỏi bóng cây, đi tới nơi của bản bộ, trong ánh mắt ngưỡng mộ của từng người đều lóe ra lục quang.
Mà người của bản bộ thấy Phạm Cẩm tìm vài người của phân bộ đến để góp đủ quân số, bất chợt cười rộ lên.
“Phạm Cẩm thật là tài trí kém cỏi, vậy mà chạy đi tìm bọn rác rưởi của phân bộ, hắn cho rằng mấy mặt hàng đó của phân bộ có thể làm được gì trong cái rừng Linh Vũ này?” Doãn Ngôn đứng xa xa nhìn Phạm Cẩm, cười nhạt không ngớt.
Ninh Hinh liếc nhìn một lát liền thu hồi ánh mắt lại, sự đắc ý dưới ánh mắt đương nhiên không cần nói cũng biết.
“Mặc hắn đi lăn lộn được rồi, dù sao thì kết cục sau cùng cũng như nhau thôi.”
Doãn Ngôn cười thầm không ngớt.
Ngày săn linh, đệ tử của bản bộ tìm người của phân bộ để lập đội, đây là chuyện trước đó chưa từng có, đối với tiểu đội Quân Vô Tà, đa số các đệ tử của bản bộ đều chế giễu, thậm chí còn âm thầm gắn cho danh hiệu “yếu nhất”.
Sau một hồi xì xào bàn tán, Kiều Sở sờ sờ mũi, cho dù thần kinh của hắn có lớn nữa cũng không phát giác đã nhận bao nhiêu ánh mắt ác ý đến từ những người bản bộ.
“Phân bộ không được chào đón vậy sao?” Kiều Sở nói.
“Không liên quan đến các ngươi.” Quân Vô Tà lạnh lùng nói.
Kiều Sở muốn nói gì đó nhưng Hoa Dao lại cho hắn một ánh mắt, bảo hắn ngậm miệng.
Người của bản bộ đã nói những gì, bọn họ ít nhiều cũng đã hiểu rõ, chỉ có Nhị Kiều ngốc nghếch cho rằng những người kia nhắm vào bọn họ, những người đến từ phân bộ này, trên thực tế nếu như tỉ mỉ lắng nghe thì sẽ hiểu rõ, đối tượng mà bọn họ muốn nhắm đến chính là Quân Vô Tà.
“Ta nói này Tiểu Tà tử, ngươi mới ở bản bộ được bao lâu, sao lại trở thành kẻ thù của toàn viện rồi?” Phi Yên, người có sở trường thu thập thông tin đã lượn một vòng trong đám người, có thể xem như mọi việc đã rõ ràng.
Làm ơn, trong lòng những người này Quân Vô Tà đã trở thành kẻ ác ôn tày trời!
Quân Vô Tà vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nét mặt của Phạm Cẩm đứng bên cạnh có chút xấu hổ.
“Nghe bọn hắn nói, hình như ngươi không mấy lộ diện ở học viện, lần này sao lại nghĩ đến việc tới tham gia ngày săn linh?” Phi Yên nhìn Quân Vô Tà một cách ngây thơ, căn bản không để những lời bình luận tiêu cực này trong lòng.
Quân Vô Tà thản nhiên nói: “Giết người.”
...
Năm người ngoại trừ Quân Vô Tà ra đều mở to mắt nhìn Quân Vô Tà một cách khó tin, một vẻ mặt như là gặp ma.
Kiều Sở lau vệt mồ hôi lạnh nói: “Ta nói này Tiểu Tà tử... lý do này của ngươi, có phải quá... thô bạo không?”
Giết người...
Đại tiểu thư, người dám nói uyển chuyển chút không?
“Ngươi... Ngươi đang nói đùa?” Phạm Cẩm thật sự bị Quân Vô Tà làm kinh ngạc, tên tiểu tử thường ngày ủ rũ, khó có dịp được một lần tham gia hoạt động của học viện, không ngờ mục đích lại… điên rồ như vậy. Hắn thực sự rất khó tưởng tượng, Quân Vô Tà thật sự đây để giết người.
Quân Vô Tà lướt mắt nhìn Phạm Cẩm mặt không có chút máu, trầm mặc chốc lát nói: “Ừ.”
Phạm Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.