Từ đường lớn đi xuyên qua khu rừng, con đường đá quanh co, cỏ non kéo dài mãi đến rừng trúc cách đó không xa.
Người nào không hiểu rõ nơi này chắc chắn không thể biết được trong học viện Phong Hoa lại có một rừng trúc như này.
Lúc Phạm Cẩm dẫn Quân Vô Tà đến đây, thiếu niên đang quét lá trên đường đá phía ngoài sân ngẩng đầu nhìn thấy hai người bọn họ, vội ra nghênh đón.
“Đại thiếu gia, người đến rồi ạ?” Đứa bé kia nhìn Phạm Cẩm đầy tôn kính, ánh mắt lúc nhìn sang Quân Vô Tà có chút nghi hoặc.
“À, ta dẫn tiểu tử này đến đây ăn chực, Tiểu Trác chắc đang ăn cơm phải không?” Phạm Cẩm thản nhiên cho hay ý muốn của mình, làm cho thiếu niên kia cười khúc khích, kiểu thẳng thắn này ngược lại lại khiến người khác không thể có ác cảm.
“Đại thiếu gia xin mời.” Thiếu niên vừa cười vừa mở cửa, thể hiện khuôn mặt thân thiện đối với Quân Vô Tà.
Cửa chính làm bằng trúc mở ra lướt qua chuông gió treo trên góc cửa, phát ra chuỗi những âm thanh trong trẻo êm tai trong không gian rừng trúc thanh nhã.
Phạm Cẩm gật đầu, dẫn theo Quân Vô Tà vào khuôn viên.
Khuôn viên này không lớn lắm, kích thước cực nhỏ, nhà ở đây không hề xa hoa, ngược lại rất giản dị, chỉ có ba gian chính, không tính là quá lớn. Có một dòng suối nhỏ chảy vào trong hồ, nước hồ trong vắt nhìn thấy cả đáy, những chú cá chép đỏ tung tăng bơi dưới đáy hồ tạo nên tầng tầng gợn sóng.
Phút chốc, Quân Vô Tà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550058/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.