Tiểu Hắc Miêu đang nằm trên đùi Quân Vô Tà cũng cảm giác được ánh mắt tràn đầy ác ý nồng đậm, nó mở mắt nhìn chủ nhân nhà mình vẫn đang bình tĩnh như lúc đầu.
Trên mặt Quân Vô Tà không có bất kỳ biểu hiện gì, bình tĩnh giống như một bức tượng điêu khắc.
Hắc Miêu yên lặng che mặt, từ phương diện nào đó mà nói, chủ nhân nhà hắn quả thực không khác gì người bị bệnh tự kỷ.
Còn không đợi Hắc Miêu mặc niệm xong vì sự thiếu nhạy bén của chủ nhân nhà mình, trong những thiếu niên kia đã có người đi về phía Quân Vô Tà.
“Người được Cố tiền bối chọn, có phải là ngươi không!” Thiếu niên chưa từ bỏ ý định, nhịn không được đến chất vấn.
Quân Vô Tà chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu niên đi đến trước mắt mình, chỉ liếc qua một cái, nàng lại cúi đầu.
Trong lòng thiếu niên hoàn toàn cháy lên một ngọn lửa vô danh, tiểu tử này cũng thật kiêu ngạo! Thậm chí ngay cả nói cũng không mở miệng một câu! Ánh mắt khinh miệt như vậy, quả thật làm cho người ta không thể chịu được!
Nếu như bây giờ Tiểu Hắc Miêu có thể mở miệng, nó nhất định sẽ nói cho thiếu niên như sắp bùng nổ này biết:
Thiếu niên, ngươi hiểu sai rồi... Chủ nhân nhà ta không phải kiêu ngạo, nàng chỉ là bị ngôn ngữ cản trở!
Quân Vô Tà từ trước đến nay chưa từng sống tập thể như thế này, mặc dù là gia nhập vào tổ chức cũng là độc lai độc vãng, ở chỗ sống quần cư giống như học viện này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550041/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.