Qua rất lâu, nam tử áo lam mới buông tay Quân Vô Tà, khuôn mặt tuấn tú hơi tái nhợt, lớp mồ hôi mỏng lấm tấm bám vào sườn mặt hắn.
Mấy người trong học viện Phong Hoa ở bên cạnh vừa thấy nam tử áo lam để lộ ra vẻ mệt mỏi, lập tức qua đỡ.
Nam tử áo lam phất tay, bảo họ lui xuống.
Sức mạnh tiêu hao khi chữa trị cho giới linh của tiểu tử này vượt xa tưởng tượng của nam tử áo lam, đã rất lâu hắn chưa từng trải qua sự tiêu hao mãnh liệt như thế, cảm giác đó không giống như khi chữa trị cho một giới linh bị thương mà giống như làm giới linh đã chết sống lại một lần nữa vậy.
Nam tử thầm cười khổ, hiếm khi tốt bụng một lần, vậy mà lại gặp phải chuyện thế này. Hắn vốn có thể thu tay khi phát hiện điều bất thường giữa chừng, nhưng không rõ tại sao khi nhìn thấy Quân Vô Tà với khuôn mặt nhỏ lạnh tanh đó gợn lên cảm xúc nơi đáy mắt, hắn không nhịn được mà tiếp tục.
Vì thế đến cuối cùng, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy hơi vất vả.
“Ta mệt rồi, các ngươi tiếp tục đi.” Nam tử áo lam từ chối để những người bên cạnh đỡ, nhìn Quân Vô Tà rồi xoay người rời đi.
Quân Vô Tà cảm nhận được linh hồn trong cơ thể đang dần trở nên mạnh hơn, đột nhiên ngẩng đầu, khẽ nói với bóng lưng nam tử áo lam đang rời đi: “Đa tạ.”
Bước chân của nam tử áo lam thoáng khựng lại, hắn xoay người qua, nhìn khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550029/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.