Thế nhưng...
Xếp hàng cả một ngày, năm người cũng chưa chạm được đến cửa học viện Phong Hoa kia, giữa đội quân hùng dũng đó Quân Vô Tà quả quyết rời đi, lui sang một bên. Khi trời tối học viện Phong Hoa sẽ tạm dừng việc nhận học viên, đợi sáng hôm sau mới lại tiếp tục. Thấy mặt trời đang dần xuống núi Quân Vô Tà hiểu ra bọn họ đã chẳng còn chút hi vọng nào rồi.
Chính vào lúc màn đêm đang buông xuống ấy, một đám người mặc áo trắng viền xanh từ học viện Phong Hoa đi ra, đi đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi dung mạo chính trực, hai mắt sáng ngời, theo sau đều là những thiếu niên mười tám mười chín tuổi, người nào cũng đeo một miếng ngọc có khắc hình ngôi sao trước ngực.
Thấy đám người bước ra từ học viện Phong Hoa, những thiếu niên xếp hàng cả một ngày lập tức sốc lại tinh thần.
“Khuynh Vân Tông, Mộ Thần trưởng lão đang ở đâu?” Người đàn ông dẫn đầu hỏi thị vệ đang canh gác trước cửa học viện Phong Hoa.
Tên thị vệ nói thầm vài câu với người đàn ông sau đó chỉ thấy vị đó khẽ nhíu đôi lông mày lưỡi mác, mặt lộ rõ vẻ thất vọng, thở dài một tiếng rồi dẫn người quay trở vào học viện Phong Hoa.
Phi Yên mang gương mặt bất phân nam nữ đó lặng lẽ theo dõi tình hình, hắn nhìn quanh một vòng đám người kia rồi đi vội đi đến gốc cây đợi người cùng Quân Vô Tà.
“Xem ra sợi dây dài mà Tiểu Tà Tử để lại không chỉ là ngân lượng, mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550025/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.