Chương trước
Chương sau
"Ta đã lật qua mấy quyển sách đó, đáng tiếc ta không có giới linh hệ thực vật nên không thể luyện, đến tay ngươi thì ngươi chính là người có duyên với chúng." Yến Bất Quy sờ sờ râu.
"Ngươi không nên ở lại học viện Phượng Thê, ngươi nên làm chuyện ngươi cần làm."
Quân Vô Tà rũ tầm mắt, nhìn thiên hồ (*) trong tay mình, đồ đã từng phải có được bằng mọi giá, bây giờ lại được Yến Bất Quy đưa đến trước mắt của nàng.
Có thiên hồ, nàng có thể an tâm trở lại Lân Vương phủ, không cần sợ điện Viêm Ma truy sát nữa.
Nhưng...
Đây là chuyện nàng muốn làm sao?
Tham sống sợ chết, dùng nước suối trời để trốn tránh truy sát. Kẻ thù vẫn tùy ý sống sót mà nàng chỉ có thể dựa vào nước suối trời ẩn núp cẩn thận.
"Sư phụ." Quân Vô Tà bất chợt ngẩng đầu: "Lăng tẩm của Tà đế, ta phải đến."
Nắm chặt thiên hồ, đáy mắt Quân Vô Tà hiện lên vẻ kiên định không thể nghi ngờ. Sống tạm bợ không phải điều nàng muốn. Nếu đã có người muốn mạng của nàng thì càng phải tiêu diệt đối phương, vĩnh tuyệt hậu hoạn!
Yến Bất Quy hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà.
"Rồi sẽ có một ngày ta sẽ tiêu diệt điện Viêm Ma." Quân Vô Tà lạnh lùng nói.
Yến Bất Quy sững sờ một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười.
"Được được được, tên tiểu gia hỏa ngươi cũng có chí khí đấy! Không thẹn là... Khụ, nếu ngươi lựa chọn như vậy, vậy thì ta cũng không làm khó ngươi. Thiên hồ và túi Càn Khôn này ngươi tạm nhận lấy, ghi nhớ thiên hồ tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt người khác. Có thứ này cho dù ngươi không có giới linh hệ thực vật, người mười hai điện cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
Quân Vô Tà híp mắt lại, lai lịch của thiên hồ này chỉ sợ không đơn giản như Yến Bất Quy nói.
Kỳ thực lúc trước Quân Vô Tà hơi nghi ngờ, Tiểu Bạch Liên từng nói Trấn Hồn ngọc là một trong thất bảo của U Linh giới. Sau đó lại vô tội từ đầu đến cuối, mà Yến Bất Quy bọn họ cũng nói tất cả bảo vật của Trung Tam Giới đều trong lăng tẩm của Tà đế, mà Trấn Hồn ngọc ấy rất có thể cũng ở đó.
Nhưng Trấn Hồn ngọc vốn nên ở lăng tẩm Tà đế sao lại rơi vào tay người khác?
Mà thiên hồ, tại sao lại dẫn tới họa sát sinh?
"Đa tạ sư phụ." Quân Vô Tà không nghĩ tiếp. Cho dù là nguyên do gì, chuyện nàng muốn điện Viêm Ma bị tiêu diệt này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
"Gọi một tiếng sư phụ, vậy là đủ rồi." Yến Bất Quy cười lớn đi ra từ trong phòng.
Quân Vô Tà cầm cốc nước suối trời trên bàn đó cạn sạch một hơi!
Đến đây, nàng sẽ không bị quản chế từ học viện Phượng Thê nhỏ bé này nữa!
Ông trời dường như cảm ứng được sát ý tràn đầy trong lòng của Quân Vô Tà. Sau nửa tháng, Phi Yên mang về một tin tức từ bên ngoài.
Tấm bản đồ da người thứ hai đã có manh mối.
Mà nơi ở của tấm bản đồ da người lại là một học viện!
Học viện Phong Hoa!
Một trong ba đại học nổi danh khắp thiên hạ!
Bọn người Kiều Sở chờ xuất phát, chuyến đi lần này không chỉ là Sở Kiều và Hoa Dao xuất động, đến Phi Yên và Dung Nhã cũng phải theo qua đó. Trước lúc sắp đi, bọn họ lại có được một tin tức khiến họ kinh ngạc!
Quân Vô Tà cũng muốn cùng đi với họ!
"Tiểu Tà Tử, ngươi... thật sự muốn đi?" Kiều Sở nhìn Quân Vô Tà nuốt nước bọt nói.
Ánh mắt lạnh lùng của Quân Vô Tà nhìn Kiều Sở.
"Không có ta, các ngươi không thể tiến vào học viện Phong Hoa."
Học viện Phong Hoa không chỉ yêu cầu cực cao với đệ tử thu nhận, mà học phí còn cao đến mức khiến người ta kinh ngạc!
Lời này của Quân Vô Tà vừa thốt ra đã chắn chặt miệng đám người Kiều Sở.
Kim chủ không đi, họ cũng không thể nộp học phí!
Trong nháy mắt, Kiều Sở bổ nhào bên chân Quân Vô Tà, khóc nói: "Tiểu Tà Tử! Ngươi thật sự quá hiểu ý người khác rồi!"
***
(*) Thiên hồ: giếng nước trời
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.