Sắc mặt của Yến Bất Quy khi bị lão viện trưởng nhắc tới ngày càng khó coi, còn Hà Thu Sinh lại dương dương tự đắc.
“Ta nói này viện trưởng, ta thấy Đông viện này nên sớm đổi người cai quản đi, người xem Yến Bất Quy đã làm gì? Mấy năm nay, tổng cộng chỉ có vài tên đệ tử thế này, ngoại trừ mấy tên ăn mày, ai muốn bái ông ta ta làm thầy? Bây giờ lại càng ngày càng kỳ cục, đi nhặt một tên ăn mày ở bên ngoài về, lừa ăn lừa uống lại còn dám đánh đệ tử của Nam viện. Nếu cứ tiếp tục mặc kệ như vậy, chẳng phải là muốn tạo phản ư?” Hà Thu Sinh sợ thiên hạ không loạn, nói chuyện giật gân.
“Việc này...” Viện trưởng hơi nhíu mày.
Quân Vô Tà lặng lẽ nhìn toàn bộ thư phòng, vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt càng ngày càng đậm.
“Viện trưởng, người đừng do dự nữa, chẳng lẽ người muốn chứng kiến đệ tử của Đông viện dồn ép đệ tử của các viện khác hay sao, đó đều là...” Hà Thu Sinh còn chưa nói xong.
Quân Vô Tà đập vào bàn sách của viện trưởng, âm thanh vang dội, bàn tay nhỏ bé của nàng đè lên một tờ ngân phiếu.
“Đủ chưa?” Quân Vô Tà lạnh lùng nói.
Trong nháy mắt, ba người còn lại trong thư phòng đều sững sờ.
Mắt lão viện trưởng gắt gao nhìn vào tờ ngân phiếu, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
Ngân phiếu.
Đã bao nhiêu năm ông ta chưa nhìn thấy rồi?
Hà Thu Sinh bị Quân Vô Tà cắt đứt cảm xúc mãnh liệt, nhìn Quân Vô Tà ném ra một tờ ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550009/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.