“Mà những người kia vì tìm thấy lăng tẩm của Tà đế, phải mang theo cái tên bị nguyền rủa, sau khi chết cũng không thể an nghỉ, bọn họ bị xử tử lăng trì, linh hồn bị đập tan triệt để, người nhà của bọn họ cũng vì chuyện này mà bị giết chết, không một ai may mắn tránh khỏi.” Kiều Sở đang nói bỗng nhiên bật cười, hắn cười ra nước mắt, nhìn Quân Vô Tà.
“Ngươi nói xem, những người đó sao lại ngu xuẩn như vậy, biết rõ lăng mộ không thể đụng được, nhưng bởi vì ngu xuẩn đã hại chết chính mình, cũng hại chết người thân của mình. Mười hai điện muốn có kho báu của Tà đế mà lại không muốn mang tiếng xấu, liền tìm mấy người bọn họ đến chịu tội thay. Sao bọn họ lại ngu ngốc như vậy.”
Quân Vô Tà lẳng lặng lắng nghe, Kiều Sở vừa cười, những giọt nước mắt trong khóe mắt lăn xuống.
“Nếu năm đó không có sư phụ ra tay, cứu lấy mấy người chúng ta, chỉ sợ chúng ta cũng sống không nổi nữa, sư phụ dẫn theo chúng ta chạy trốn đến Hạ Tam Giới này, người dạy chúng ta tu luyện linh lực, bảo chúng ta giấu tài, thực ra từ giây phút người thân chúng ta bị diệt đó, mấy người chúng ta cũng đã sinh vô khả luyến, điều duy nhất khiến chúng ta cố gắng tiếp tục chính là để trả thù mười hai điện! Sở dĩ sư phụ không để chúng ta ra tay với những học trò của học viện Phượng Thê là vì không muốn chúng ta khiến người khác quá chú ý, để tránh dẫn đến họa sát sinh, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550005/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.