Trong nháy mắt, ngoại trừ Túy Liên, mọi người đều bị luồng sáng ấy đẩy ra!
“Dựa vào các ngươi! Chưa đủ bản lĩnh giết ta.” Người đàn ông cười lạnh lùng, đáy mắt nhóm lên vẻ giận dữ, hắn chưởng vào bụng Túy Liên, mặt của Túy Liên hiện vẻ đau khổ. Chỉ thấy vô số ánh sáng từ cơ thể Túy Liên tỏa ra, trong nháy mắt, Túy Liên không còn động đậy, lửa xanh khắp người đã tiêu tan, thân thể hóa thành những hạt tinh quang, trở thành một đóa Thương Ngự Tuyết Liên trong tay của người đàn ông kia.
Nện đóa Thương Ngự Tuyết Liên không còn sức sống đó vào người Quân Vô Tà, người đàn ông áo trắng cười lạnh lùng: “Ta sẽ cho các người cái chết đau khổ tột cùng.”
Quân Vô Tà nằm bất động dưới đất, nhìn Thương Ngự Tuyết Liên lăn dài trên mặt, vốn dĩ là đóa hoa trắng không tì vết, xinh tươi thuần khiết, bây giờ đã trở nên khô héo, mất đi hơn nửa số cánh hoa, dường như có thể tàn bất cứ lúc nào.
“Ngươi vẫn chưa kết thúc?” Bỗng nhiên vang lên một cái âm thanh lạnh lùng, người đàn ông áo xám bị Dạ Sát quấn lấy bước chân đã xuất hiện trước mắt mọi người, một tay hắn đang túm lấy Dạ Sát máu me đầm đìa.
“Hoạt động một chút thôi, sắp kết thúc rồi.” Người đàn ông áo trắng hé mắt nói.
Người đàn ông áo xám không kiên nhẫn khẽ hừ một tiếng.
Đột nhiên, Dạ Sát bị ngất đi đã cử động lại!
Hắn cố gắng thoát khỏi tay người đàn ông áo xám, huyết dịch toàn thân tập trung vào lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/549988/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.