Tuy nhiên, Quân Vô Dược lại hoàn toàn không tính toán buông tay, hắn cười rất là vô lại, ngược lại đem cánh tay vòng ở bên hông nàng càng ôm càng chặt. 
"Thật là vô tình a, vừa mới dùng xong, liền ghét bỏ ta?" Dứt lời, hắn đem mèo đen trong tay ném ở một bên trên bàn, khi Quân Vô Tà nháy mắt vừa mới nhíu mày, đã đem bế nàng lên. 
"Làm gì?" Ánh mắt Quân Vô Tà hơi chợt lóe, nhìn gương mặt tuấn mỹ miệng cười kia. 
"Người bị thương, tự nhiên là muốn dùng dược." Quân Vô Dược chỉ nhìn trên hai cánh tay ngọc của nàng bị tiểu hắc cào ra máu. 
"Không cần." 
"Dùng." Quân Vô Dược cười tủm tỉm nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, cười vô cùng tà mị. 
".........." Dù sao nàng nói cái gì, hắn cũng sẽ không nghe. 
Thấy tiểu gia hỏa không hề giãy giụa, Quân Vô Dược tâm tình rất tốt, khóe môi nhai ý cười làm càn, đem Quân Vô Tà ôm đến mép giường, quen cửa quen nẻo từ rương gỗ nhỏ dưới giường nàng, lấy ra một lọ thuốc mỡ cầm máu. 
Thuốc mỡ màu trắng ngà, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, Quân Vô Dược nhẹ nhàng kéo lên ống tay áo của Quân Vô Tà, đầu ngón tay thoa dược, cẩn thận tinh tế thoa trên miệng vết thương của nàng. 
Miêu nhi đã không nhận thức được hành động của nó, cào phá da thịt, miệng vết thương tuy rằng không sâu, lại nhìn rất chói mắt, đầu ngón tay ấm áp chấm vào thuốc mỡ hơi lạnh, bôi ở trên miệng vết thương đầy tơ máu, mang theo một chút đau đớn, từ cánh tay thẳng tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/549835/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.