Cung nhân kia ngốc lăng nhìn Quân Vô Tà, lại nhìn nhìn tờ giấy trong tay viết một chuỗi dài tên các dược liệu, có chút mê mang không rõ đại tiểu thư Quân gia đang muốn làm cái gì. 
Quân Vô Tà nhìn nàng một cái, tiểu nha hoàn kia bị ánh mắt lạnh căm căm đảo qua, lập tức quay đầu chạy đi ra ngoài. 
"Nô tỳ ngay lập tức đi chuẩn bị." 
"Ta thực dọa người?" Quân Vô Tà nhìn bóng dáng chật vật của cung nhân kia, cúi đầu hỏi Miêu nhi trong lòng ngực. 
"Không, là trong lòng bọn họ quá yếu ớt." Lúc không có người là lúc, mèo đen cũng không hề che lấp bản lĩnh chính mình có thể nói tiếng người. 
Thế nhân cũng đều không hiểu tính tình của Quân Vô Tà rốt cuộc như thế nào, chỉ có mèo đen biết, chủ nhân nhà nó không phải thanh cao, cũng không phải cao ngạo. Nàng chỉ là..... không biết làm thế nào để cùng người khác giao tiếp, cùng người khác ở chung... theo cách bình thường. 
Thử tưởng tượng, một người đơn độc ngay từ lúc sinh ra, cùng người khác giao tiếp nhất định là không bình thường. 
Quân Vô Tà bị nhốt suốt mười ba năm, thế giới của nàng cho tới nay đều chỉ có chính mình, ngoài ra, đó là y thuật chồng chất như núi, cùng dụng cụ y học lạnh như băng. 
Khi đó, cả một năm nàng cũng chỉ có thể nói hai chữ. Thời điểm tiểu hắc miêu lần đầu tiên nhìn thấy Quân Vô Tà, nó vẫn luôn cho rằng nàng là một người câm, là một người câm có bệnh tự kỷ. 
Nàng nhìn mọi thứ đều rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/549752/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.