Quân Vô Tà cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở trước bàn, không biết qua bao lâu. 
Ngoài cửa sổ đã một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh trăng mang đến một tia nhàn nhạt phù quang. 
"Thơm quá." 
Quân Vô Tà ngẩng đầu, chưa xoay người, đã bị một đôi cánh tay hữu lực, bá đạo ôm lấy. 
"Thân thể này của ngươi, còn muốn uống rượu?" Khóe miệng nhai ý cười của Quân Vô Dược, nửa híp mắt nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa trong lòng ngực. 
Còn chưa vào phòng hắn đã ngửi tới hương rượu nồng đậm rồi, mùi hương này có chút xa lạ, cũng có chút quen thuộc, ở trong rượu kia hoà lẫn mùi hương hoa sen, hắn từng ở trên người nàng được ngửi qua. 
Thực dễ ngửi. 
Quân Vô Tà giương mắt quét Quân Vô Dược liếc một cái, nàng cơ hồ đã quen hành động thân mật của hắn sau mỗi lần xuất hiện, mặc dù có chút không tán đồng, nhưng cũng không để ý đến, liền cũng lười đến vô nghĩa. 
"Đây là tiểu tử Mặc Thiển Uyên kia đưa cho ngươi?" Quân Vô Dược ôm Quân Vô Tà ở ghế trên ngồi xuống, khóe miệng mỉm cười, chính là ý cười kia lại không vào đáy mắt, chỗ sâu trong đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo như có như không đảo qua rượu ngon kia. 
Không đợi Quân Vô Tà mở miệng, hắn đã cầm lấy vò rượu trên bàn, nhướng mày nhìn Quân Vô Tà, khóe miệng khẽ nhếch. 
"Loại rượu này, không xứng để ngươi uống." Vừa nói, cổ tay hắn vừa chuyển, thế nhưng muốn đem một vò rượu kia toàn bộ đổ xuống. 
Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh lùng, muốn ra tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/549740/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.