Quân Vô Tà nhìn hắn một cái, hắn vẫn tự tay mình nhanh nhẹn đem chén thuốc đến trước mặt nàng, giúp nàng uống thuốc.
Đối với người nào đó "Tự tay làm lấy", Quân Vô Tà cũng không cảm thấy có gì không ổn, đương nhiên cho rằng đối phương chỉ là chân thành muốn báo ân.
Quân Vô Tà từ lúc bắt đầu sinh ra, liền bị nhốt tại một biệt thự bí ẩn, mười mấy năm thời gian, từ lúc còn là trẻ con chưa biết gì đến khi trưởng thành là một thiếu nữ ngây thơ, thế giới bị phong bế(thế giới bị cắt đứt với bên ngoài),làm nàng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để nhận thức thế giới. Như thế nào cùng người ở chung, cũng không hề thuộc trong phạm phi tự hỏi của nàng.
Trong mười mấy năm kia, chỉ có vô số y thư cùng tri thức chữa bệnh bỏ thêm vào đại não của nàng, bị thân nhân duy nhất trên thế gian, xem nàng giống như tù nhân giam cầm ở trong núi sâu.
Đừng hy vọng Quân Vô Tà nhân tình năng động lõi đời gì.
Quân Vô Dược hơi khom lưng, một tay đỡ phía sau lưng Quân Vô Tà đem nàng ngồi dậy, một tay cầm chén thuốc, từ từ giúp nàng uống.
Chính là Quân Vô Tà lại ở thời điểm Quân Vô Dược chuẩn bị giúp nàng uống thuốc, khẽ nhíu mày.
"Mùi máu tươi, ta không thích." hương vị quen thuộc kia lẫn với mùi dược vị chui vào hơi thở.
Tay đỡ Quân Vô Tà hơi cứng đờ, mỉm cười trên mặt Quân Vô Dược xuất hiện một tia đọng lại.
Quân Vô Tà chỉ là nhắc một câu như vậy, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/549676/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.