Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp Lưu Nhiên
Lão quái Linh Động Kỳ của Lam gia trầm tư. Tròng mắt đột nhiên trừng lớn, con ngươi bắn ra lệ quang: "Không tốt! Chúng ta bị lừa!"
"Mắc mưu? Không có khả năng, rõ ràng ta nhìn thấy Ngô lão quái tự bạo." Lão quái Vạn Thú Tông cùng vị kia đánh nhau với Mộ Khinh Ca, lập tức nói.
Lần này Vạn Thú Tông bọn họ tới đây đã dùng túi trữ thả linh thú rồi thay cường giả nhập cư trái phép vào, bằng không bọn họ có thể dùng linh thú tìm hiểu tình huống.
"Tự bạo là tự bạo, nhưng hiện tại đều không có động tĩnh. Phỏng chừng bị tiểu tử họ Mộ dùng quỷ kế gì ngăn trở rồi!" Lão quái Linh Động Kỳ của Lam gia nói.
Ngăn cản lão quái Linh Động Kỳ tự bạo? Có thể sao? Ngay cả bọn họ chỉ có thể trốn, không dám chính diện chống đỡ.
Hai tên lão quái Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp không quá tin tưởng lần phỏng đoán này.
Nhưng Hắc Mộc lại gật đầu nói: "Lam tiền bối nói có lý. Họ Mộ kia quỷ kế đa đoan, thủ đoạn kéo dài không dứt, nói không chừng thật sự có bảo bối gì có thể ngăn cản tự bạo."
"Thúc công, chúng ta mau nhanh chóng về xem, đừng để cho Mộ Khinh Ca chạy!" Lam Phi Nguyệt thúc giục.
Thái Sử Cao cũng nói với lão quái Linh Động Kỳ: "Thái thượng trưởng lão, chúng ta mau chóng trở về đi!"
"Chạy? Hừ, hắn có thể chạy đi đâu?" Lão quái Linh Động Kỳ Lam gia hừ lạnh, dẫn theo Lam Phi Nguyệt nhanh chóng quay về.
Bốn người khác, dĩ nhiên không trì hoãn, cũng trở về vùng đất Thần Di.
...
Hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc, trong cấm địa.
Từ lúc Hàn Thải Thải xuất hiện, cả người căng chặt nhìn mấy chiếc chìa khóa không thể dung hòa hơi thở.
Bầu trời cấm địa, đã ẩn ẩn xuất hiện vết rách không gian.
Nói lên rằng, đại chiến bên trong đã khiến không gian sụp đổ, tùy thời có khả năng bị hủy.
Cho đến lúc này...
'Mộ Khinh Ca, ngươi không thể chết được! Ta còn chưa tìm được đáp án, ngươi không thể chết được!' Hàn Thải Thải không ngừng niệm trong lòng, tựa hồ chỉ cần hắn nói là có thể cấp dũng khí cho Mộ Khinh Ca chiến đấu.
Phanh!
Đột nhiên, một tiếng vang lớn nổ lên không trung cấm địa.
Mọi người, đều lui một bước.
"Chìa khóa bị hủy!" Nguyên hoàng đại kinh thất sắc nói.
Quả nhiên, năm chìa khóa hợp lại để mở ra không gian thí luyện đã hóa thành bột phấn, chậm rãi rơi xuống.
"Đáng chết! Vì sao cần phải có thời gian làm lạnh làm gì?" Hàn Thải Thải căm hận nói.
Hắn xoay người, một phát bắt lấy vạt áo Hoàng Phủ Hoán nhấc tới trước mặt mình, ngữ khí thô bạo hỏi: "Còn có phương pháp gì không? Còn phương pháp gì có thể mở không gian ra?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Hoán trắng bệch, ngơ ngẩn nhìn bột phấn đó, thì thào: "Trừ phi Thánh Vương bệ hạ xuất hiện, nếu không thì không có bất kỳ cách nào."
Hắn tận lực, thật sự tận lực, nhưng vẫn không thể thay đổi gì sao?
Nếu Mộ Khinh Ca chết, vậy phải giải trình với Thánh Vương bệ hạ thế nào?
Còn có Khương Ly, nữ hoàng bệ hạ lần đầu khiến hắn chân chính động tâm. Nghĩ đến nàng, Hoàng Phủ Hoán cảm thấy ngực mình phát đau.
"Nhất định còn có biện pháp, ngươi cùng ta tới Ly cung." Hàn Thải Thải chưa từ bỏ ý định.
Hoàng Phủ Hoán lại cười khổ: "Thánh Vương bệ hạ không ở đây, chúng ta cũng không lên được núi Ly cung, giờ đi có ích gì? Nếu Thánh Vương bệ hạ lão nhân gia ngài trở lại, dĩ nhiên sẽ cảm ứng được bên này có chuyện, sẽ tự mình tới."

Hai lần trước đó, hắn quỳ dưới chân núi hồi lâu đều không thấy bóng dáng Cô Dạ Cô Nhai đâu, đã biết Ly cung căn bản không có ai.
Hàn Thải Thải cắn răng, đôi mắt hẹp dài bắn ra lạnh băng khủng bố.
Cuối cùng, hắn ném Hoàng Phủ Hoán xuống, phất tay áo rời đi.
Hắn quay trở về Vạn Tượng Lâu, hắn muốn tìm phương pháp khởi động lại không gian trong Vạn Tượng Lâu. Chỉ cần có một tia hy vọng, hắn sẽ không từ bỏ.
...
Vùng đất Thần Di, Mộ Khinh Ca gϊếŧ rất thống khoái.
Phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn: "Tiểu tặc ngươi dám!"
Mộ Khinh Ca nhanh chóng xoay người, vài tia sáng nhanh chóng tới gần.
Ánh mắt nàng chợt lóe, thầm nghĩ: 'Xem ra mấy gia hỏa này đã phản ứng lại!'
Mộ Khinh Ca nhanh chóng lướt qua chiến trường. Nội tâm hiểu đây mới là bắt đầu cuộc chiến thảm khốc.
Liếm môi khô khốc, Mộ Khinh Ca cầm Linh Lung Thương nghênh đón hướng không trung.
Những chiếc vảy rắn xoay quanh nàng, bảo vệ nàng đến kín kẽ.
Giờ phút này trên bầu trời, nơi xa không ngừng vang lên tiếng va chạm kịch liệt. Đó là đến từ những người khác trên chiến trường.
Nguyên Nguyên, Ngân Trần, còn có Thẩm Bích Thành và Khương Ly.
Bọn họ đều dùng hết sức bám trụ cường giả Linh Động Kỳ, cho Mộ Khinh Ca cơ hội thở dốc.
Mấy tên kia quay lại. nhìn thấy không ít thi thể bên phe mình, tâm muốn ăn sống Mộ Khinh Ca đều có.
Phải biết rằng, những người đó đều là Tử cảnh!
Đối với bất kỳ gia tộc nào, cường giả Tử cảnh chính là một khoản tài phú!
"Lão phu gϊếŧ ngươi!!!" Lão quái Linh Động Kỳ của Lam gia duỗi trảo chộp tới Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cũng giơ Linh Lung Thương lên chính diện nghênh đón.
Nhưng thời điểm hai người sắp đụng nhau, mũi thương Mộ Khinh Ca bỗng chuyển, nhắm ngay vào Lam Phi Nguyệt. Mà đồng thời nàng cũng lấy súng ra bắn thẳng vào Thái Sử Cao.
Phanh!
"A!!!"
"A!!!"
Hai tiếng kêu thét chói tai thảm thiết đồng thời vang lên, che giấu tiếng kêu rên của Mộ Khinh Ca.
Nàng chính diện chịu một kích của cường giả Linh Động Kỳ, lại thành công gây thương tích cho Lam Phi Nguyệt và Thái Sử Cao.
Vốn nàng có thể lấy mạng chúng, nhưng cuối cùng vẫn bị lão quái Linh Động Kỳ ra tay ngăn cản, chỉ làm bị thương bọn họ.
Mặt và vai Lam Phi Nguyệt bị Linh Lung Thương gây thương tích, huyết nhục mơ hồ, xương trắng dày đặc. Thần khí tạo thành vết thương, đan dược bình thường khó trị.
Thái Sử Cao bị trúng đạn ở bụng, lưu lại lỗ máu.
Một kích đắc thủ, Mộ Khinh Ca nhanh chóng lui về sau. Nhưng ba gã lão quái Linh Động Kỳ lại đuổi sát theo.
Vảy rắn xoay quanh Mộ Khinh Ca nhanh chóng tụ lại, hình thành cự mãng dựng ở sau lưng Mộ Khinh Ca, thay nàng chia sẻ một phần công kích từ lão quái.

Lam Phi Nguyệt và Thái Sử Cao bị thương nặng, được Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết kéo tới mặt đất, hơi tránh đi.
"Gϊếŧ hắn! Ta muốn gϊếŧ hắn!" Lần thứ hai bị Mộ Khinh Ca hủy dung, Lam Phi Nguyệt đã lâm vào điên cuồng.
Thái Sử Cao cũng thế, liên tiếp bị Mộ Khinh Ca lấy đi nửa cái mạng, trong lòng hắn đã sớm hận chết nàng.
Mộ Khinh Ca thuộc về tồn tại vô địch trong lớp Tử cảnh.
Nhưng chân chính đối mặt với lửa giận của lão quái Linh Động Kỳ, nàng mới cảm nhận được cái gì là chênh lệch.
Nàng bị ba người trấn áp đến không thể động đậy. Trận gió sắc bén quất tới y phục nàng, áo giáp chế từ da cự giao đã bị tổn hại trong chiến đấu.
Đột nhiên một chùm sáng mang theo hủy thiên diệt địa, đánh vào ngực Mộ Khinh Ca.
Nàng không thể động đậy, căn bản không tránh được.
Lực lượng một kích, vô cùng khủng bố. Thậm chí nàng có thể cảm nhận được, một khi bị nhắm vào, nàng sẽ hôi phi yên diệt. Nhưng vào lúc này, khóe miệng nàng lại cười quỷ dị.
Phanh!
Chùm sáng rơi vào người Mộ Khinh Ca.
"Đánh trúng rồi!" Trên mặt đất, Lam Phi Nguyệt thấy cảnh này, kích động hưng phấn.
Thái Sử Cao cũng hung tợn nói: "Cứ thế mà chết, quá tiện nghi cho hắn!"
Nhưng nụ cười của bọn chúng còn chưa gieo lên gương mặt, lại nhìn thấy chùm sáng phá vỡ áo giáp phòng ngự của Mộ Khinh Ca, rồi bị chiết xạ trở về theo đường cũ.
Chùm sáng kinh khủng, lực lượng càng khủng bố, trực tiếp đánh tới cường giả Linh Động Kỳ của Lam gia.
Lão quái Lam gia đột nhiên co rụt hai mắt, nhanh chóng lui về sau, nhưng vẫn bị lực lượng của chính mình đánh trúng. Như đạn pháo rơi xuống mặt đất, miệng phun máu tươi.
Mà Mộ Khinh Ca lại cười đến lạnh nhạt, đứng thẳng người, lộ ra một tấm gương đồng trước ngực.
Gương đồng này, nàng không chỉ dùng qua một lần.
Tác dụng của nó là phản lại công kích của người tấn công, hoàn lại gấp bội.
Chỉ là...
Mộ Khinh Ca cúi đầu nhìn thoáng qua mặt gương, hơi nhíu mày.
Mặt gương có vết nứt sâu, sợ là công kích thêm một lần nữa, gương sẽ vỡ.
"Sao có thể!"
"Chuyện này không có khả năng!"
Mộ Khinh Ca không bị sao, lão quái Lam gia lại bị trọng thương ngã xuống. Kết quả như vậy, khiến Lam Phi Nguyệt và Thái Sử Cao đều không muốn tin tưởng.
Hắc Mộc hừ lạnh nói: "Lão phu đã sớm nói tiểu tử này quỷ kế đa đoan, thủ đoạn rất nhiều!"
"Mặt gương kia chắc chắn là bảo bối. Thật là không biết một tên gia hỏa từ tam đẳng quốc từ đâu có được." Ngũ quan Lâu Huyền Thiết dữ tợn.
Lão quái Lam gia gặp phải, khiến lão quái Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông đều cảnh giác.
Bọn hắn vây quanh Mộ Khinh Ca, không dám ra tay đơn giản.
Mộ Khinh Ca lại càng bày ra bộ dáng không hề sợ hãi, hát lên khúc 'không thành kế'. Đồng thời, nội tâm nàng nói với Manh Manh: 'Manh Manh, ngươi còn bảo bối gì không, mau lấy ra đi. Bằng không chủ nhân nhà ngươi sẽ chết thật đấy!'
Manh Manh cơ hồ khóc ra: 'Bảo bối tốt thì có rất nhiều, vấn đề là bảo bảo không lấy ra được! Bảo bối có thể gánh được lực tấn công của Linh Động Kỳ, cần chủ nhân ngài tấn chức lên Linh Động Kỳ thì mới có thể giải phong!'
Đáp án này, khiến Mộ Khinh Ca khóc không ra nước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.