Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trong 'lung', tĩnh lặng đáng sợ.
Mộ Khinh Ca và Thẩm Bích Thành đứng đối diện nhau. Đây là một trận thi đấu, khiêu chiến của hai người họ!
Ngoài 'lung', Khương Ly đã trở lại hành lang trên dãy núi, đi tới vị trí gần lung của Mộ Khinh Ca nhất mà ngồi xuống. Ánh mắt của nàng không có một khắc rời khỏi cái lung kia, thẳng đến khi Hoàng Phủ Hoán bưng một đĩa trái cây đã được rửa sạch ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt nàng mới nhẹ nhàng dời lại đây.
Khương Ly mới lạ nhìn người bưng đĩa trái cây, liếc mắt xem Hoàng Phủ Hoán đang mỉm cười. Đuôi lông mày hơi nhướng, trêu tức: "Vô sự hiến ân cần, Thái tử điện hạ có việc gì sao?"
Hoàng Phủ Hoán cười nói: "Chẳng lẽ Hoán không thể lấy lễ bằng hữu đối đãi với nữ hoàng sao?"
Khương Ly cười càng trêu tức hơn, không chút lưu tình chọc thủng hắn: "Làm một người tư cách thừa kế đế quốc, bằng hữu gì đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn lôi kéo nhân tâm thôi."
"Khương nữ hoàng hà tất nói chuyện khó nghe như vậy?" Hoàng Phủ Hoán cười khổ lắc đầu. Nói chuyện với Khương Ly làm hắn đau đầu, nhưng rồi lại tự nguyện hãm sâu không thể kiềm chế.
Khương Ly không thèm quan tâm nói: "Ta nói chuyện trước giờ đã vậy. Nếu ngươi không nghe vào, thì có thể rời đi." Nói xong, còn làm một thủ thế 'đi thong thả không tiễn'.
Hoàng Phủ Hoán bất đắc dĩ lấy ra một trái tươi từ đĩa hoa quả, đưa tới trước mặt Khương Ly: "Lời nói vừa nãy là ta sai, bồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012464/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.