Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đáng tiếc, tiểu nữ hài hình dung nửa ngày nhưng mãi không miêu tả ra được, chính là người bình thường ném vào đám đông sẽ không nhận ra.
Tìm một người có khuôn mặt không có gì đặc biệt tới làm chuyện này, tâm tư người thao túng sau lưng quả là tinh tế. Không cho ai truy xét ra được manh mối nào.
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, lại hỏi tiểu nữ hài: "Vậy... khi nào hắn sẽ đến?"
Tiểu nữ hài lắc đầu nói: "Thúc thúc đưa tiền cho người bán rong, chúng ta xướng xong thì trực tiếp tới gặp người bán rong lấy kẹo là được."
Tiểu nữ hài trả lời xong, Khương Ly cũng vừa vặn đi tới từ bên kia.
Nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mộ Khinh Ca cười cười với tiểu nữ hài; "Đa tạ muội. Đi chơi đi."
Tiểu nữ hài xoay người rời đi, Mộ Khinh Ca mới chậm rãi thu nụ cười lại.
Khương Ly nhìn nàng nói: "Xem ra, ngươi cũng không thu hoạch được gì."
"Cũng không phải không thu hoạch được gì." Mộ Khinh Ca hơi híp mắt.
Khương Ly tò mò nhìn nàng, chờ đợi câu nói kế tiếp.
Mộ Khinh Ca chắp hai tay sau lưng, nói với Khương Ly: "Chuyện này không phải ngươi làm, bên Hoàng Phủ Hoán nếu muốn nhúng tay cũng sẽ không dùng phương thức mịt mờ này. Như vậy trong số những người ta biết, sẽ ra tay như thế cũng chỉ có một người. Mà cách làm không lưu dấu vết này cũng phù hợp với tính cách người kia."
"Ngươi là nói..." Khương Ly chuyển mắt nghĩ, đưa ra đáp án của mình: "Là Vạn Tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012453/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.