Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đều do nữ nhân Lam gia kia! Nếu không phải nàng ta tự cho là đúng đi chọc giận Thánh Vương bệ hạ, bọn họ sẽ không bị đuổi ra.
Trong lòng mọi người giờ phút này đều hận chết Lam Phi Nguyệt.
Sắc mặt Lam Phi Nguyệt xanh trắng đan xen, ngốc tại chỗ.
Tại sao lại vậy? Khác hoàn toàn với ảo tưởng của nàng? Vì sao? Vì sao Thánh Vương bệ hạ không thèm nhìn nàng lấy một lần? Hai chữ 'lui ra' tràn đầy chán ghét?
"Thánh Vương bệ hạ bớt giận!" Hoàng Phủ Hạo Thiên vội nói.
Chọc giận Thánh Vương bệ hạ, cũng không phải chuyện tốt.
Trong lòng Hoàng Phủ Hạo Thiên đã tức chết hành vi ngu ngốc của Lam gia. Trước kia lôi cờ Thánh Vương bệ hạ ra, cáo mượn oai hùm còn chưa tính. Hiện giờ thật đúng là muốn leo lên, quả thực chính là không biết sống chết!
"Lui ra." Tư Mạch nói lại một lần.
Sóng khí vô hình tràn ra theo hai chữ này, nổi lên một trận cuồng phong, trực tiếp thổi bay đám người trên mặt đất ra khỏi ngoài cửa đại điện.
Theo đó, cửa đại điện khép chặt, Cô Nhai và Cô Dạ xuất hiện canh ở cửa chính, ngăn trở bất kỳ kẻ nào tới gần.
Mọi người bị ném ra, mỗi người đều chật vật không chịu nổi.
Lam Phi Nguyệt quỳ rạp dưới đất, cơ thể đau nhức không so được với tâm đau.
Thời điểm cuồng phong thổi đến, nàng ta cảm thấy da mình như bị lưỡi dao sắc bén lăng trì, Thánh Vương bệ hạ không hề thương hương tiếc ngọc.
Nàng cũng giống người khác, bị ném ra như cún.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012441/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.