Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Ta đi rồi, Nguyên Nguyên làm sao?" Mộ Khinh Ca nhịn đau, hỏi.
"Nó đã bắt đầu cắn nuốt. Chuyện kế tiếp không ai xen tay vào được. Chỉ có thể dựa vào chính nó!" Manh Manh nhanh chóng nói.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Mộ Khinh Ca rốt cuộc cắn răng một cái, lắc mình tiến vào không gian.
Tiến vào không gian, Mộ Khinh Ca lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã.
Manh Manh và Ngân Trần nháy mắt xuất hiện hai bên trái phải nàng, lo lắng kêu: "Chủ nhân."
"Chủ nhân!"
Mộ Khinh Ca cắn răng gật đầu, nhìn cánh tay mình, lại nhìn về phía Manh Manh.
Manh Manh nhanh chóng nói: "Bát Hoang Hư Không Viêm giống như giòi trong xương. Một khi bị dính phải, sẽ rất khó loại bỏ. Hiện tại ta chỉ có thể sử dụng năng lực định thời trong không gian, tạm dừng Bát Hoang Hư Không Viêm lan tràn. Mọi thứ phải đợi tiểu tử Nguyên Nguyên kia quay về. Chỉ có lực cắn nuốt của nó mới có thể nuốt Bát Hoang Hư Không Viêm."
"Đây là cách duy nhất?" Mộ Khinh Ca bình tĩnh hỏi.
Manh Manh lắc đầu: "Không phải. Nhưng hiện tại đối với chủ nhân thì đúng vậy."
Manh Manh nói, Mộ Khinh Ca nghe hiểu. Nói đến nói đi, vẫn là do mình quá yếu.
Đôi mắt thấu triệt Mộ Khinh Ca tối sầm, hỏi nó: "Cái gì gọi là năng lực định thời?"
"Năng lực định thời cũng có thể nói là không gian bất động. Bởi vì mảnh không gian này đã được luyện hóa qua, cho nên khí linh ta có thể hơi khống chế được thời gian trong này. Như chủ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012405/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.