Edit: Diệp Lưu Nhiên
Thân mình Mộ Hùng ngẩn ra.
Ấu Hà thấy rõ người tới, kinh hỉ kêu: "Tiểu tước gia!"
Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu, nói với nàng và Hoa Nguyệt đang vội vàng tới: "Mấy ngày nay các ngươi vất vả rồi."
Hai tì nữ vội vàng lắc đầu, trong mắt sóng sánh nước. Nhìn thấy Mộ Khinh Ca trở về, các nàng đều rất vui sướng.
Thân thể Mộ Hùng có chút cứng ngắc quay ra, rốt cuộc thấy rõ gương mặt ngày nhớ đêm mong. Thanh âm của ông hơi run rẩy, rồi lại ngữ khí cường ngạnh: "Hừ, còn biết trở về?"
Mộ Khinh Ca mỉm cười: "Con biết về mà."
"Lần này trở về bao lâu?" Thanh âm Mộ Hùng cứng ngắc.
Mộ Khinh Ca nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Ít nhất phải phụng bồi gia gia đến khi ngài cảm thấy phiền con, rồi con mới đi."
"Lời ngon tiếng ngọt!" Mộ Hùng cười mắng.
Sau đó, ông mới trăm mối cảm xúc ngổn ngang: "Được được, trở về là tốt. Trở về là tốt." Ông quan sát Mộ Khinh Ca kỹ lưỡng, muốn xem nàng ở bên ngoài có gầy hay không, có mệt mỏi hay bị ủy khuất không.
Mộ Khinh Ca tùy ý để ông đánh giá, khóe miệng vẫn luôn tươi cười.
Qua hồi lâu, Mộ Hùng mới yên lòng nói: "Hoàn hảo, nhìn qua thấy không bị thiệt thòi gì."
"Gia gia còn không yên tâm con sao? Trước giờ chỉ có người khác chịu thua thiệt trước mặt con, làm sao con bị ăn mệt được?" Mộ Khinh Ca cười nói.
"Không thể kiêu ngạo tự mãn." Mộ Hùng dí chóp mũi nàng, cưng chiều trách cứ.
"Đã biết." Mộ Khinh Ca thuận theo đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012381/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.