Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mặc Dương quay đầu, lạnh nhạt nhìn hắn.
Hắn lập tức thẳng lưng, thu liễm biểu tình vui cười.
Thấy hắn không nói bậy, Mặc Dương mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Nhưng Long Nha Vệ đó lại không sợ chết nhỏ giọng nói: "Lão đại sao lại khẩn trương như thế? Chẳng lẽ khoảng thời gian sớm chiều ở chung, ngươi cũng thích vị Thương cô nương kia?"
"Có phải ngứa da hay không?" Mặc Dương lạnh giọng.
Đôi mắt sắc bén như đao quét tới.
Tên Long Nha Vệ không sợ chết lập tức biết sợ, cười trừ lui xuống.
Hiện giờ Mặc Dương đã tiến vào Lam cảnh sơ giai, mà bọn họ mới chỉ ở Thanh cảnh cao giai. Sao dám không biết điều tự mình tới cửa chịu đòn?
Sau khi Long Nha Vệ lui ra, Mặc Dương mới dời mắt nhìn về phía đầu thuyền.
Chỉ là giờ phút này nếu có người nhìn chăm chú vào ánh mắt hắn sẽ phát hiện, kỳ thật hắn chỉ nhìn một người mà thôi...
'Không nên hy vọng xa vời, đừng có nghĩ nữa. Nếu không chỉ sợ vị trí hiện tại sẽ không giữ được, sao có thể giống như bây giờ nhìn nàng?' Mặc Dương tự nói với mình ba lần, mới rũ mắt xuống xoay người rời đi.
Trên đầu thuyền không rõ là Thương Tử Tô bồi Mộ Khinh Ca, hay là Mộ Khinh Ca phụng bồi Thương Tử Tô. Vẫn cứ đứng vậy hai canh giờ sau, hai người mới từng người trở về khoang thuyền của mình.
Ngân Trần tức thì ở lại đầu thuyền, tiếp tục sứ mệnh.
Gian phòng Mộ Khinh Ca tốt hơn nhiều so với lúc từ Mộc thành tới tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012361/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.