Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Người cứu ngài không phải là ta, là Thiếu trang chủ của chúng ta." Thải Vi che miệng khẽ cười nói.
Cười xong, nàng vẫn lo lắng nói: "Chúng ta không biết ngài nằm tuyết bao lâu, nhưng chung quy không tốt cho thân thể. Thiếu trang chủ đã phân phó qua, cần vật chữa thương gì đều có thể. Không bằng để đại phu vào xem, bắt mạch đi."
"Thật sự không cần, ta chính là đại phu." Mộ Khinh Ca lại từ chối, nói lung tung ra một thân phận.
Thật ra cũng không xem như nói lung tung. Nàng chính là trưởng lão Dược Tháp, mạnh hơn nhiều so với đại phu bên ngoài.
Vấn đề của nàng chỉ là linh lực khô kiệt, mặt khác không lo ngại.
Đừng nói nằm trên tuyết, cho dù có nằm mấy năm cũng sẽ không ảnh hưởng đến cơ năng thân thể đã được cải tạo qua của nàng.
"Ngài là đại phu!" Thải Vi giật mình nói.
Mộ Khinh Ca mỉm cười, gật đầu.
Thải Vi lại tò mò đánh giá Mộ Khinh Ca. Một là thấy hơi bất ngờ với thân phận nàng, hai là nhìn trông nàng đúng là không có vấn đề gì.
Lát sau, nàng mới gật đầu thoả hiệp nói: "Vậy được rồi. Nếu ngài là đại phu thì chúng ta không cần lo lắng."
Nàng lại nói: "Nơi này là Vô Cấu sơn trang ở vùng tuyết phía bắc Vạn Phong thành, ngài cứ ở lại hồi phục thân thể trước. Nếu cần gì thì có thể nói với hai nàng ấy. Ta phải đi hầu hạ Thiếu trang chủ, ngày khác lại qua đây. Với cả, phòng khách trong sơn trang ta đều có một suối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012351/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.