Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có chút ấm áp. Thật giống như người hầu đang dùng lửa cẩn thận nướng giúp nàng vậy.
Trong hoảng hốt, Mộ Khinh Ca đi theo Cô Nhai tới một chỗ gần hồ nước.
Bốn phía đều là trúc xanh bích ngọc, giữa hồ có ngôi đình đón gió. Cảnh sắc rất nên thơ.
Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc. Cảnh sắc nơi này hình như không bị mưa độc ô nhiễm, vẫn duy trì thuần tịnh.
Đương nhiên nàng không mở miệng hỏi. Bởi vì nàng nhanh chóng phản ứng lại. Lấy năng lực Tư Mạch, chút dị tượng trước mắt đều không phải việc khó.
Cô Nhai dừng lại, nói Mộ Khinh Ca: "Chủ tử ở trong đình hồ đợi Tiểu tước gia."
Nói xong, hắn biến mất.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía mái đình giữa hồ. Một bộ bạch y đưa lưng về phía nàng, rũ mắt đánh đàn.
Tiếng đàn như có như không, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
"Lại đây."
Hai chữ nhàn nhạt như gió thoảng bay vào tai Mộ Khinh Ca. Khiến nàng không tự chủ nghe theo mệnh lệnh, cất bước đi tới đình hồ.
Mãi cho đến khi nàng đứng phía sau nam nhân, gần hắn trong gang tấc, nàng mới đột nhiên tỉnh lại.
Tiếng đàn đứt đoạn.
Cầm huyền phát ra thanh âm 'ong ong' chói tai, tựa như phát tiết phẫn nộ trong lòng người đánh đàn.
Mộ Khinh Ca mím môi không nói.
Một là không biết nên nói gì, hai là có một thanh âm nói cho nàng. Lúc này tốt nhất không nên mở miệng, im lặng là vàng.
Đột nhiên, nàng thấy tay áo thuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012346/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.